Người khác đi thi tuyển chọn là để được debut, còn anh thì đi để kết thù.

“Bùm—đoàng—!”

Kim tuyến và dây ruy băng từ trên trời đổ xuống như mưa, sân khấu chính sáng rực như ban ngày, hòa cùng những tấm bảng đèn sắc màu được khán giả giơ cao và những tiếng hò hét cuồng nhiệt không ngớt. Ca khúc chủ đề " Tôi tỏa sáng vì chính mình" của chương trình tuyển chọn nam sinh quốc dân “Tinh Quang Rực Rỡ” mùa thứ hai vang lên, nhịp trống dồn dập và giai điệu bắt tai đẩy bầu không khí lên tới đỉnh điểm.

“Hãy cùng chúc mừng nhóm nhạc chín thành viên K-rush chính thức debut dưới sự lựa chọn của các nhà sản xuất!”

“Tất cả cúi chào —!”

Trên khán đài debut lộng lẫy được thiết kế dạng bậc thang, chín thực tập sinh trong đồng phục đen chỉnh tề, tràn đầy khí thế, đồng loạt cúi người một góc chín mươi độ.

“Từ hôm nay, xin hãy quan tâm và ủng hộ chúng tôi nhiều hơn! Hãy cùng đồng hành với chúng tôi trên chặng đường phía trước!”

Họ đồng thanh hét lớn, như dồn hết tất cả sức lực vào lời cảm ơn.

“Aaaaaaaa——!!!”

“Lê Trú, cố lên vì mẹ nào!!!”

“Quản Phong Huyền!! Chúc mừng debut!!!”

“Tạ Hậu!! Em yêu anh cả đời!!!”

“Aaaahhh——Minh Diệp là nam sinh trung học mạnh nhất!!!”

Khu vực fan vỡ òa như nổ tung. Những chàng trai, cô gái cầm bảng đèn, điện thoại, máy ảnh chuyên dụng chen chúc đến mức phát cuồng. Giữa những tiếng thét cao vút từng đợt, ánh đèn sân khấu phụ hình tam giác ở phía bên kia con đường kính được khán giả vây quanh lặng lẽ tắt hẳn.

Mười ba thực tập sinh không được debut bị bỏ lại trong bóng tối.

Xa xa nhìn lại, như đang xem một vở kịch câm đầy trào phúng.

Cố Dạ Ninh đứng yên giữa sân khấu, tiếng ồn ào bên tai dần lùi xa. Hai bên, các thực tập sinh bị loại tụm lại ôm lấy nhau, an ủi và vỗ về. Chỉ còn mình anh đứng giữa đám đông, mắt nhìn chăm chăm vào sân khấu phía trước, tựa như đang bị ngọn sóng huyên náo cuốn vào, khô khốc nơi cổ họng, ngực nghẹn lại như không thể thở nổi.

Vở kịch mà kịch bản đã được viết sẵn từ trước… cuối cùng cũng hạ màn.

Trải qua nhiều tháng trời, chí ít thì anh cũng được rời khỏi nơi quỷ quái này rồi.

Sau ba tập liên tiếp bị “biến mất khỏi chương trình”, cảnh phản ứng khi công bố thứ hạng bị cắt dựng ác ý, phần đánh giá của huấn luyện viên bị cắt sửa tráo đổi, video cá nhân mãi đến trước hạn chốt phiếu mới được đăng tải, chương trình ngoại truyện không được tham gia ghi hình những “ưu ái” đầy ác ý này, fan của anh vẫn cố gắng hết sức để đẩy anh lên vị trí thứ mười, sát vách debut.

Những cơn mưa bình luận ác ý đủ để hủy diệt bất kỳ ai. Anh không ngờ sẽ phải trải qua chuyện này, mà cũng bất lực không thể chống lại.

Fan đã làm tất cả những gì có thể, chỉ là, từ giữa chặng đường quay hình, Cố Dạ Ninh đã hiểu rằng anh chắc chắn sẽ phụ lòng họ.

“Hu… oa———”

Có thực tập sinh không kiềm được, bật khóc thành tiếng sau lưng anh, rồi ngay lập tức òa lên khóc nức nở.

Cố Dạ Ninh quay đầu lại nhìn, một người con trai cao hơn mét tám, vậy mà hoàn toàn sụp đổ, ôm mặt ngồi bệt xuống sàn, khóc không thành tiếng.

Cổ chân đau nhói, cơ thể đã không còn chống chịu nổi các buổi luyện tập dài ngày, mấy tháng qua đau cơ là chuyện như cơm bữa. Mấy hôm nay vết đau ở thắt lưng tái phát, cơn đau như muốn xé nát người khiến Cố Dạ Ninh không thể đứng vững.

Anh cố trụ thêm chút nữa, đợi đến khi tất cả máy quay đều hướng về sân khấu chính phía xa, mới chậm rãi tách khỏi đám đông, lảo đảo bước xuống bậc.

Anh nghiến răng kìm nén tiếng rên, ngồi khụy xuống bên rìa sân khấu.

Thắt lưng như bị ném vào máy xay, đau đớn như có răng cưa nghiền nát từng tấc da thịt. Khi cảm xúc buông lỏng, nỗi đau thể xác lại càng hiện rõ. Bao tử trống rỗng sau một ngày không ăn gì đang quặn lên, cơn co bóp khiến anh liên tục muốn nôn nhưng chẳng thể nôn ra gì.

Cố Dạ Ninh thò tay vào túi quần, còn nửa gói khăn giấy, lúc công bố thứ hạng, chẳng biết ai đã lặng lẽ dúi cho anh. Có lẽ là người cuối cùng không thể nhìn nổi bộ dạng anh đau đến nỗi tóc mái ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Cố Dạ Ninh——Cố Dạ Ninh——!!”

Có người đang gọi tên anh, giọng xé họng đầy tuyệt vọng.

Anh quay đầu theo hướng đó, ánh mắt bắt gặp một khuôn mặt đẫm nước mắt.

Đó là một cô gái còn rất trẻ, tay cầm tấm bảng đèn ghi tên cậu, cố hết sức vẫy gọi.

Trên tấm bảng viết: “Cố Dạ Ninh, debut nhé”

Anh dán mắt nhìn dòng chữ, hai chữ “debut” như một trò cười đập thẳng vào mắt.

“Cố Dạ Ninh huhu——”

Cô gái chắc trước khi đến đây đã trang điểm rất tỉ mỉ, giờ thì nước mắt làm trôi hết mọi thứ. Mi dưới nhòe nhoẹt, đen sì như lem mực. Dường như cô muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ kêu tên anh rồi nghẹn ngào khóc không thành lời.

Từ khi chương trình ghi hình đến nay, đây là lần đầu tiên Cố Dạ Ninh đối diện trực tiếp với tình cảm cuồng nhiệt nhưng đầy đau buồn đến vậy.

Anh lặng lẽ nhìn cô gái ấy mấy giây, rồi siết chặt nửa gói khăn giấy còn lại trong tay, khẽ vẫy tay với cô.

Tất cả fan đều đứng ở dưới hai bên sân khấu, nhưng vì đau lưng đến mức không cúi người được, Cố Dạ Ninh đành quỳ một gối xuống sàn, gắng sức vươn người về phía trước, dùng đầu ngón tay kẹp lấy gói khăn giấy đưa cho cô gái kia.

Cô nhận lấy, nước mắt càng trào ra nhiều hơn, trong tiếng nấc nghẹn, hình như đang không ngừng lặp lại câu “Xin lỗi”.

“Không phải lỗi của em.”

Giữa tiếng ồn ào inh tai, Cố Dạ Ninh cố gắng nói thật rõ. Anh còn muốn mỉm cười an ủi cô đừng khóc nữa, nhưng gương mặt đã tê dại đến mức chỉ có thể cố gắng nhếch khóe môi một cách cứng ngắc, không thể tạo ra nổi một vẻ điềm đạm thản nhiên như anh muốn.

Đèn sân khấu phụ đã hoàn toàn tối, ánh sáng từ sân khấu chính chiếu đến, phác họa khuôn mặt tuấn tú đến xuất sắc của anh. Anh không khóc, đuôi mắt hơi xếch lên, môi mím chặt, dưới mắt có một hạt kim tuyến bạc trang trí, trông như giọt lệ đang chực rơi.

Cố Dạ Ninh có vẻ đẹp quá đỗi rực rỡ, ngay cả trong tình cảnh này vẫn đẹp đến sắc bén, như một bông hoa rực rỡ nở bừng giữa thanh xuân, kiêu ngạo và chói mắt.

Người ghét anh thì ghét đến nghiến răng nghiến lợi, người yêu anh thì yêu đến chết đi sống lại.

“Các thí sinh không được chọn, lập tức lên sân khấu chính!”

Vài nhân viên đeo thẻ công tác hô to, đi qua sân khấu phụ. Một người trong số họ vừa đi ngang qua Cố Dạ Ninh, liền tiện tay đẩy mạnh lưng anh, ra hiệu phải nhanh chóng đứng dậy.

Không kịp phòng bị, anh loạng choạng suýt ngã ngồi xuống. May mà chống tay kịp giữ thăng bằng. Cố Dạ Ninh cắn răng đứng dậy lần nữa, dùng đốt tay lau đi giọt nước mắt sinh lý rỉ ra vì cơn đau ở lưng. Nắm chặt tay, móng tay tròn nhọn bấu sâu vào lòng bàn tay, mang lại chút đau đớn dễ chịu.

“Cố Dạ Ninh, anh không sao chứ?!”

“Bốp!”

“Ah!”

Một chiếc điện thoại từ hàng ghế khán giả bị ném thẳng lên sân khấu, đập mạnh vào ngực nhân viên kia khiến hắn kêu lên đau đớn, cau có nhìn về phía phát ra vật thể.

“Không được gọi họ là 'thí sinh bị loại'!!”

“Câm miệng!!”

“Không thấy anh ấy bị thương sao?!!”

“Cút đi!!!”

Đa phần fan của nhóm debut đã chen lên gần sân khấu chính, chỉ còn lại fan của các thí sinh không được chọn ở lại quanh sân khấu phụ. Họ tức giận gào lên, có người thậm chí giơ máy ảnh định ném tiếp lên sân khấu.

“Hừ, rõ ràng là thua cuộc bị loại, có gì không thể nói…”

Nhưng trước ánh mắt giận dữ bừng bừng xung quanh, nhân viên kia chỉ lầm bầm vài câu rồi vội vàng rời đi, không dám làm gì thêm.

Hắn nói không sai, tất cả mọi người ở đây đều vì cùng một mục tiêu: được xướng tên vào đêm debut.

Sau đó sẽ được đồng đội ôm chúc mừng, bước lên bục sáng trong tiếng reo hò của fan, và từ đó, quỹ đạo cuộc đời của nhóm debut và nhóm bị loại sẽ rẽ sang hai hướng hoàn toàn khác biệt, một trời một vực.

Kẻ thắng người thua, xưa nay vẫn vậy. Thái độ lạnh nhạt của chương trình, ánh mắt lạnh lùng của các thí sinh khác, hay sự thờ ơ của người ngoài đối với Cố Dạ Ninh, chẳng còn gì mới mẻ.

Anh đã quen rồi.

Nhưng trái tim vẫn cùng với chút lòng tự trọng còn sót lại của anh, bị nghiền nát dưới bánh xe số phận, hóa thành tro bụi, bay tan trong không khí như thể chưa từng tồn tại.

Cố Dạ Ninh ôm lấy thắt lưng, nhìn chằm chằm về phía nhân viên vừa rời đi. Chiếc điện thoại bị ném lên vừa khéo rơi ngay bên chân anh, anh cúi người định nhặt lên.

Nhưng có người nhanh hơn, nhặt lấy chiếc điện thoại đó.

“Màn hình vỡ rồi…” Anh nghe thấy đối phương thở dài khe khẽ. Âm cuối mềm mại tan vào không khí ồn ào.

Một người từ sân khấu chính chạy vội tới.

Giây tiếp theo, Cố Dạ Ninh bị ôm chặt vào một cái ôm lạnh như băng. Đối phương siết chặt anh trong lòng, lực tay mạnh đến thô bạo.

“Nhẹ tay! Lưng anh ấy đang đau đấy!”

Có giọng nói lo lắng vang lên bên cạnh, một người khác nắm lấy vai anh kéo ra khỏi cái ôm kia.

Có người nắm tay anh, có người khẽ chạm vào mái tóc anh từ phía sau, lại có người thì thầm bên tai anh điều gì đó đầy lo lắng. Mới giây trước anh còn cô đơn trong góc tối, giờ lại bị bao quanh giữa ánh sáng và rất nhiều người.

Cố Dạ Ninh khó chịu vùng vẫy. Cơn đau nơi thắt lưng khiến anh mất tập trung, chỉ muốn mau rời khỏi nơi ồn ào này, tìm một góc yên tĩnh mà ngồi nghỉ, nhưng mọi chuyện không dễ dàng như thế.

“Còn ngây ra đó làm gì! Mau lên chụp ảnh nhóm!!” Tiếng đạo diễn chính vang lên từ xa.

“Chúng ta phải chụp ảnh rồi.”

Cánh tay ai đó siết chặt cổ tay anh, cảm giác bỏng rát kéo anh tiến về phía trước. Theo bản năng, anh giật tay lại, nhưng người kia lại giữ chặt hơn.

“Không cần đâu, tôi không…” 

Ánh sáng trên sân khấu chính quá chói, chiếu vào làm đầu anh như bị thiêu đốt. Cố Dạ Ninh bản năng kháng cự thứ ánh sáng buộc anh phơi bày trước công chúng. Anh gắng gượng đi vài bước, mạch máu như sắp nổ tung dưới da, đầu óc choáng váng bởi vô vàn tạp âm.

Dòng suy nghĩ mơ hồ, anh nhắm mắt lại, rồi ngã ngửa ra phía sau.

---

“Tôi tên là Cố Dạ Ninh, 22 tuổi.”

“Tôi đã nhảy nhiều năm, lưng bị chấn thương nặng, đầu gối và mắt cá chân cũng không lành lặn.”

“Tuy thường xuyên bị chửi, quan hệ xã hội tệ hại, nhưng tôi không phải người xấu, cũng chẳng có ác ý với ai.”

“Thành tích thời cấp ba của tôi rất tốt, thi đại học được xếp hạng mười toàn tỉnh.”

“Nên tôi từng nghĩ, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ được đền đáp.”

“…Tôi đã từng nghĩ như vậy.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play