Khi không được công ty quan tâm, làm sao để không bị cắt sạch khỏi sóng truyền hình ngay từ sân khấu đầu tiên?

Ba người Cố Dạ Ninh bước lên sân khấu, vừa đúng lúc chạm mặt nhóm thực tập sinh của công ty lên trước đang rời khỏi sau phần đánh giá. Trên ngực họ dán các nhãn xếp hạng, toàn bộ đều là B.

Chưa có A đầu tiên, nhưng Cố Dạ Ninh cũng chẳng thấy lạ, anh vẫn còn nhớ rất rõ kiếp trước A đầu tiên là ai.

Đi được vài bước, Thịnh Phồn đột nhiên ngoái đầu lại nhìn.

“Uầy! Mau nhìn kìa!”

“Sao nữa?” Cố Dạ Ninh bị tiếng kêu giật mình của cậu nhóc làm nhức đầu.

“Người đó, đẹp trai dữ thần luôn.”

Nghe vậy, Cố Dạ Ninh quay đầu nhìn, trùng hợp đúng lúc mấy người vừa đi ngang cũng ngoái lại.

Để tạo hiệu ứng điện ảnh, lối đi từ phòng chờ đến sân khấu được bố trí đèn dọc hai bên, từ tối đến sáng dần. Giữa vùng sáng-tối mờ ảo ấy, ánh mắt Cố Dạ Ninh chạm vào ánh nhìn của người kia, ánh mắt ấy yên lặng, sâu hút, sắc nét như thước phim quay chậm trong điện ảnh, một khoảnh khắc tĩnh lặng đến nghẹt thở, đẹp đến nao lòng.

Đó chính là Quản Phong Huyền, thực tập sinh của Giải Trí Toàn Thịnh.

Ở kiếp trước, trong cuộc bầu chọn nội bộ “Visual top đầu ‘Tinh Quang Rực Rỡ’, Quản Phong Huyền xếp thứ hai, chỉ kém người đứng đầu, chính là Cố Dạ Ninh đúng một phiếu. Biên tập chương trình thậm chí đã trích dẫn câu của nhà văn Tam Mao để miêu tả anh:

“Một nửa trong bóng râm, một nửa dưới ánh dương. Cực kỳ trầm lặng, cực kỳ kiêu hãnh, không ỷ lại, cũng không đi tìm.”

“Được rồi, đừng nhìn nữa.” Cố Dạ Ninh tỉnh lại từ khoảnh khắc xuất thần, đưa tay nhéo cổ sau của Thịnh Phồn, giống như nhéo da cổ con mèo nhà anh kéo cậu ta về hiện thực.

Vừa quay sang lại thấy Diệp Tùng Minh đang bước lên bậc thang, chân nọ vướng chân kia, suýt nữa thì ngã xuống.

Cố Dạ Ninh nhanh tay túm lấy cổ tay cậu ta kéo lại. Ba người loạng choạng lôi nhau lên sân khấu.

“HAHAHAHAHAHA——” 

Khán giả gồm các thực tập sinh ngồi bên dưới, cùng tổ PD và ban cố vấn đều bật cười. Không khí sân khấu vốn áp lực nặng nề bỗng chốc thoải mái hẳn lên.

“Sao vậy? Căng thẳng à?” PD Thẩm Liêm cuối cùng cũng nhịn cười được, cầm micro hỏi. Ông là cựu ca sĩ, nhạc sĩ truyền kỳ, hiện đã chuyển sang làm nhà sản xuất âm nhạc. Tính cách vốn nghiêm túc, ít khi cười khiến người ta bật cười như vậy quả là hiếm.

Ở kiếp trước, nhóm Cố Dạ Ninh chẳng có tình huống gì thế này, Thẩm Liêm cũng sẽ không nói những lời như vậy.

“Báo cáo PD, tụi em vừa chạm mặt nhóm trước, trong đó có người đẹp trai đến ngẩn người, chắc do thế mà bạn tụi em bị sững ra.” Thịnh Phồn lém lỉnh.

Diệp Tùng Minh tức tối đẩy cậu một cái.

Cố Dạ Ninh cũng hùa theo, kéo hỏa lực sang hướng khác: “Đúng vậy, Thịnh Phồn suýt nữa còn huýt sáo với người ta nữa kia.”

Thịnh Phồn: “…”

Cậu cảm thấy giới tính của mình lại một lần nữa bị đe dọa: “Không phải! Em thẳng! Em thề em không có!”

Còn chưa kịp biện minh thêm, Thẩm Liêm đã bật cười khanh khách, nâng micro nói:

“Các em ai cũng rất đẹp trai.” Ông dịu giọng “Hy vọng phần trình diễn của các em cũng khiến tụi tôi phải thốt lên rằng: Thật đẹp trai.”

---

Ở kiếp trước, ba người của Giải Trí Tinh Hoàng không ai được chọn vào phần thi phụ sau sân khấu nhóm.

Diệp Tùng Minh không có cơ hội thể hiện ca khúc đã chuẩn bị kỹ, phần poppin của Thịnh Phồn cũng bị cắt bỏ hoàn toàn vì bị đánh giá “thiếu toàn diện”, hai người bị đẩy vào lớp C, không thể lên lớp ở vòng đánh giá tiếp theo, và sớm bị loại trong đợt công bố thứ hạng thứ hai. Sau đó, lớp C coi như toàn quân bị xóa sổ.

Cố Dạ Ninh thì đạt hạng B, sau được chuyển lên lớp A, nhưng lần xuất hiện cuối cùng trong sân khấu tổng kết chỉ được đúng 1 giây, ít nhất trong số 19 người lớp A.

Vì vậy, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe Thẩm Liêm cầm mic hỏi:

“Các em có tiết mục bổ sung nào muốn thể hiện không?”, Anh vẫn thấy lòng mình như chấn động, mơ hồ như vừa xuyên lại lần nữa.

Anh lập tức lo rằng các huấn luyện viên đổi ý, vội vàng đẩy nhẹ tay Diệp Tùng Minh bên cạnh:

“Mau lên.” Anh nói khẽ.

Diệp Tùng Minh run đến mức cả người như cái máy giặt, nhưng vẫn cố gắng giơ tay ra hiệu “yên tâm” với Cố Dạ Ninh.

Khi nhạc dạo của phần thi phụ vang lên, Cố Dạ Ninh liếc mắt nhìn về phía hàng ghế thực tập sinh.

Bọn họ vốn không bàn nhau chọn bài gì, luyện tập cũng riêng biệt, nên khi nghe bài hát vang lên, cậu không khỏi bất ngờ.

Bài đó tên là 《Cá Chết Đuối》, viết để tưởng niệm một ca sĩ kiêm dancer từng tự sát vì trầm cảm bốn năm trước. Ở kiếp trước, thực tập sinh Vệ Nam Tinh đã dùng bài này làm tiết mục phụ, khiến hàng chục người ngồi bên dưới phải khóc tại chỗ, lên sóng gây tiếng vang lớn, lên thẳng hot search, và là một trong những nhân tố viral nhất của giai đoạn đầu chương trình.

Trên khán đài xếp tầng chen chúc gần 200 thực tập sinh, đầu người san sát, Cố Dạ Ninh tất nhiên không thể tìm thấy Vệ Nam Tinh.

Diệp Tùng Minh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cất giọng hát nhẹ nhàng:

“Hồ không sâu, lại như vô tận.

Tôi đứng không vững, tôi rơi xuống.

Tôi cố vùng vẫy nổi lên, lại bất lực chẳng thể.

Nước tràn vào miệng mũi tôi, dần ngạt thở.

Tuyệt vọng sao? Tôi vùng vẫy lần nữa, lại tiếp tục thua chính mình.

Tôi cực đoan, tôi cầu toàn.

Tôi cô lập bản thân, cũng không thể lý giải.

Tôi là một con cá chết đuối.

Tôi không còn cảm giác vui, chỉ biết tự trách mình

Tôi rối loạn, tôi điên cuồng. 

Tôi là một con cá chết đuối.

“Cậu là cá, sao lại chết đuối được?” Bên tai là tiếng cười rộn rã của người khác.

Tuy là cá… Nhưng tôi đã chìm xuống tận đáy hồ.

Cầu xin cậu, bất kỳ ai trong số các cậu, xin hãy để tôi được sống tiếp…

Vì sống tiếp, có lẽ sẽ còn có kỳ tích.”

---

Diệp Tùng Minh biểu diễn rất tốt, thậm chí có thể nói là vượt trội hẳn bình thường, kỹ thuật lẫn cảm xúc đều hoàn mỹ không chê vào đâu được. Nếu đôi chân cậu không run đến mức như sắp quỵ thì càng hoàn hảo.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play