Trang điểm và tạo hình nếu không phù hợp thì thà không có còn hơn. Nếu để lại ấn tượng đầu tiên là “dầu mỡ” sẽ là bước đầu dẫn tới thất bại.

Chỉ còn hai công ty nữa là đến lượt lên sân khấu đánh giá vòng đầu.

Phía sân khấu âm thanh ồn ào như muốn nổ tung, loa vang rền khiến cả mặt đất rung lên. Khu chuẩn bị hậu trường dường như nằm ở một thế giới khác cách biệt và ngột ngạt như thể bị một thứ cảm xúc vô hình đè nặng bao trùm. Hàng chục ống kính máy quay từ bốn phương tám hướng giương lên như những con mắt cảnh giới, từ trên cao dõi theo từng động tác, từng hơi thở của các thí sinh đang chuẩn bị bước lên sân khấu.

Cố Dạ Ninh vặn nắp chai nước khoáng, đổ một ít nước ra tay rồi mạnh tay vuốt cho vài lọn tóc trước trán ngoan cố dính xuống.

“Chính là như vậy mà chinh phục được anh, chặt đứt hết mọi đường lui-”

Đột nhiên, phía sau có ai hét lên một câu.

Cố Dạ Ninh giật mình, tay run lên, vài giọt nước bắn lên mu bàn tay.

Hai người đồng đội cùng công ty, Thịnh Phồn đang quay mặt vào tường, luyện đi luyện lại các động tác vũ đạo; Diệp Tùng Minh thì đã khởi động xong giọng, đang nhắm mắt, kề tai vào tường lẩm nhẩm hát, hoàn toàn tập trung vào việc của mình, ai nấy đều bận bịu riêng.

 Giải Trí Tinh Hoàng là công ty có tiếng giàu có trong ngành. Họ có ba mảng chính: âm nhạc, quản lý nghệ sĩ và thời trang. Trong đó, mảng quản lý nghệ sĩ phát triển mạnh nhất, được xem là một trong những công ty quản lý kỳ cựu trong nước. Ngược lại, công ty âm nhạc thì kém hơn một bậc. Mà bộ phận “ca vũ thần tượng” trực thuộc công ty âm nhạc này cũng chỉ mới thành lập được một năm. Ba thực tập sinh mà họ cử đi tham gia chương trình lần này, trong đó có Cố Dạ Ninh-gần như bị công ty "thả trôi", ngay cả suất tham gia chương trình cũng là do bọn họ tự đi xin lấy.

Công ty đưa họ đến, nhưng lại chẳng mấy quan tâm. Ngay cả tạo hình, trang điểm cũng thuê bên ngoài, cả ba người bị đánh cùng một kiểu: trang điểm đậm kiểu khói, mặc áo da kèm hoa hồng đỏ nhìn như ba bản copy paste, kiểu thần tượng "ngông cuồng" đầy khí thế.

Cố Dạ Ninh liếc nhìn mình trong gương.

Đường nét khuôn mặt vốn đã sắc sảo, nay lại càng bị trang điểm lòe loẹt làm lộ rõ vẻ “công kích thị giác”. Kiểu trang điểm này có thể giúp những người nhạt nhòa có thêm khí chất, nhưng chắc chắn không hợp với cậu.

Không có mỹ phẩm dư, trước gương chỉ có một hộp khăn giấy đã mở. Cố Dạ Ninh rút hai tờ, làm ướt bằng nước rồi ấn mạnh lên mí mắt, cố gắng tẩy bớt lớp phấn mắt dày cộp, rồi làm mờ đi viền mắt kẻ kín mít đầy cứng nhắc.

Thời gian sống lại quá gấp, anh không kịp trang điểm lại, chỉ có thể chỉnh sửa sơ sơ dựa trên nền cũ. Không mong đẹp thêm, chỉ mong đừng quá tệ.

Anh dùng ngón tay xóa bớt lớp son đỏ rực trên môi, rồi kéo một đường chéo từ đuôi mắt phải ra sau, tạo nên một vết đỏ mảnh dài, như một vết thương vừa diễm lệ vừa hoang tàn, làm dịu đi nét sắc lạnh gần như vô cảm trong đôi mắt.

Kiếp trước, khi sân khấu đánh giá đầu tiên của mùa thứ hai 《Tinh Quang Rực Rỡ》 được phát sóng trong hai tập. Anh xuất hiện ở tập một, nhưng không có lấy một giây hình cá nhân, đến cả vài phân cảnh chung lúc biểu diễn cũng bị cắt lướt qua, ngay cả cơ hội biểu diễn lại cũng không được ban giám khảo cho.

“Ninh ca, anh đứng đó nháy mắt làm gì thế?”

Trong tầm mắt, Thịnh Phồn đang đi về phía anh.

Thịnh Phồn vốn có ngũ quan đậm nét, da ngăm, lại đổ mồ hôi vì hồi hộp nên mặt đã bắt đầu bóng dầu, lớp trang điểm nhìn càng thảm hại, rốt cuộc là ai nghĩ ra chuyện chải mascara cho cậu ta vậy?! Cố Dạ Ninh tuyệt vọng nhìn đối phương vài giây, không nói lời nào, rồi vươn tay ôm cổ kéo vào góc chết của camera.

“Anh làm gì đó!!” Thịnh Phồn giãy dụa loạn xạ, hai chân đạp lung tung, y như một thiếu nữ bị lưu manh bắt cóc.

“Trang điểm của cậu không ổn, tôi sửa lại cho.”

“Không ổn chỗ nào? Em thấy mình cũng đẹp trai mà!”

“...Hai người đang làm cái gì vậy?”

Diệp Tùng Minh vừa mở mắt ra đã thấy hai người đồng đội đang quấn lấy nhau như đánh nhau thật sự, hoảng hốt chạy đến can ngăn, còn tranh thủ liếc nhìn xem có camera nào quay lại cảnh “nội bộ lục đục” không. Đúng lúc đang rối như tơ vò, thì tiếng cười nói rộn ràng vang lên từ hành lang.

Tiếng cười càng lúc càng gần, đội hình tiếp theo chuẩn bị lên sân khấu sắp đến rồi.

“Này này, đừng để công ty khác nhìn thấy trò hề của tụi mình…”

Hai người bên kia vẫn còn giằng co. Diệp Tùng Minh cố can mà không nổi, lo lắng đến mức chỉ muốn- nếu biết hút thuốc thì đã đốt một điếu cho đỡ căng.

Cố Dạ Ninh vẫn đang tranh thủ ngắm kỹ khuôn mặt Thịnh Phồn.

Lớp shading đánh thẳng giữa mặt, sống mũi tô đậm thô kệch đến khó thở. Đúng là trong kiếp trước, ba người bọn họ đã ghi hình sân khấu đầu tiên với lớp trang điểm thảm họa thế này. Khi ấy anh cũng từng hơi nghi ngờ, nhưng chuyên viên trang điểm bảo rằng: “Lên hình sẽ bị nhạt, chỉ có trang điểm thật đậm mới lên sân khấu không bị chìm.”

Cố Dạ Ninh đã tin. Nhưng anh đâu biết, đúng là máy quay sẽ “ăn” mất lớp trang điểm, nhưng lớp trang điểm bóng nhẫy, thô ráp này dưới camera độ phân giải cao lại không có chỗ nào để trốn.

Anh có chút kinh nghiệm rồi. Chỉ vài động tác đã ép được Thịnh Phồn xuống bàn trang điểm trước gương, dùng ngực giữ chặt lưng cậu ta, hai chân kẹp lại, rồi vơ lấy khăn giấy

“A… a?!”

Tiếng hét bất ngờ kèm theo tiếng hít khí phóng đại truyền tới tai Cố Dạ Ninh.

Cửa khu chuẩn bị, vài người đang đứng sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, trang phục biểu diễn đồng bộ màu đen kiểu quân đội, eo nhỏ chân dài, ai nấy đều đẹp đến chói mắt.

Là Giải Trí  Vân Thượng.

“Anh em ơi, các cậu có hơi... kích thích quá không?” Người dẫn đầu nói lắp bắp.

“Hiểu lầm thôi!” Thịnh Phồn cố thoát khỏi “vòng tay” của Cố Dạ Ninh, vớt vát hình tượng trai thẳng.

Cố Dạ Ninh ôm chặt hơn, còn tiện tay vò đầu Thịnh Phồn một cái.

Khác với Giải Trí Tinh Hoàng, Giải Trí Vân Thượng là công ty hàng đầu về đào tạo và lăng xê thần tượng tại Trung Quốc. Trước khi 《Tinh Quang Rực Rỡ》 lên sóng, Vân Thượng gần như chiếm một nửa thị phần thần tượng trong nước. Gần như mọi tên tuổi nổi bật đều xuất thân từ đây, xứng danh “xưởng sản xuất thần tượng”.

Chủ tịch công ty còn nổi tiếng là người yêu bản thân, câu nói kinh điển: “Thần tượng là người của mây trời, sinh ra để được ngưỡng vọng” từng bị dân mạng chửi lên hot search.

Thịnh Phồn lại cố vùng ra, nhưng Cố Dạ Ninh nhanh tay giữ chặt lấy tay cậu ta. Ánh mắt anh đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở người đứng sau cùng của đội hình đối diện.

Kiếp trước, hành trình tuyển chọn của Cố Dạ Ninh chỉ toàn đèn đỏ: khán giả chê bai, tổ sản xuất lạnh nhạt, công ty thờ ơ. Các thực tập sinh cùng thời chia thành ba loại: như Thịnh Phồn và Diệp Tùng Minh thân thiết thì bị loại sớm; một số thì từng có xung đột, quan hệ không mấy tốt; còn có những người gần như không giao thiệp, thái độ trung lập.

Người trước mặt là thuộc loại thứ ba.

Trông cậu ta chưa tới hai mươi, cao ít nhất 1m9, da trắng như sứ, gương mặt sáng sủa, lông mày và ánh mắt đều sạch sẽ thuần khiết, giống như nhánh trúc non vừa vươn qua tường, mềm dẻo nhưng không dễ gãy. Tấm bảng tên trước ngực cậu ta ghi: Lê Trú.

Thái tử.

Ký ức kiếp trước tràn về, trong đầu Cố Dạ Ninh bất giác hiện lên cái danh hiệu này.

Trong giới thi tuyển chọn idol, “Thái tử” không phải là một lời khen. Nó thường ám chỉ những thí sinh được đầu tư mạnh, được công ty hậu thuẫn hết mình, nói cách khác là “con ông cháu cha”. Nhưng với Lê Trú, cái danh đó hoàn toàn không phải là giễu cợt hay biệt danh bịa đặt.

Cậu ta thực sự là “hoàng tử” của giới idol, và gọi là “thái tử” cũng không sai chút nào.

Thịnh Phồn cũng nhận ra người đó, lập tức ngừng giãy giụa, nghiêng đầu ghé vào tai Cố Dạ Ninh thì thầm:

“Người đó là Lê Trú thật hả? Chính là con trai Chủ tịch công ty Vân Thượng á?”

“Chắc vậy,” Cố Dạ Ninh đáp.

Thân thế của Lê Trú ở kiếp trước luôn là đề tài bàn tán xôn xao trong giới thực tập sinh. Dù Cố Dạ Ninh không tham gia vào mấy câu chuyện đó, nhưng anh vẫn biết chắc chắn rằng Lê Trụ có mối quan hệ rất mật thiết với công ty Vân Thượng.

Ấn tượng cuối cùng của Cố Dạ Ninh về Lê Trú là trong đêm debut-giây phút nhận giải thưởng.

Lúc đó, Lê Trú ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn, ánh mắt ngấn lệ, không nhìn vào ống kính mà nhìn về phía xa xăm. Cậu nói:

“Còn một người nữa… Rõ ràng tôi nên là người đứng đây để nói lời debut, nhưng giờ đầu tôi toàn nghĩ tới chuyện mong người ấy cũng có thể debut, tôi muốn debut cùng cậu ấy.”

Nhưng cái tên đó còn chưa kịp nói ra thì đã bị tiếng reo hò ầm ĩ nuốt chửng.

Sau đó, Cố Dạ Ninh cũng từng đoán xem người ấy là ai.

Nhưng cuối cùng, chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh cả.

Hai nhóm chỉ nhìn nhau lướt qua rồi mỗi bên lại lui về góc riêng trong phòng chờ, chuẩn bị cho lần lên sân khấu sắp tới.

Cố Dạ Ninh cuối cùng cũng thuyết phục được Thịnh Phồn, tự tay dán miếng khăn giấy ướt lên mũi cậu ta, nơi đã bắt đầu đổ dầu bóng loáng. Anh còn kéo chủ đề sang chuyện khác để giảm căng thẳng:

“Thật ra ngày xưa có hình phạt gọi là ‘trát giấy’. Người ta sẽ dán những tờ giấy ướt lên mặt, từng lớp từng lớp, bịt cả mũi miệng khiến nạn nhân ngạt thở mà chết. Cậu thấy giống chúng ta bây giờ không?”

Thịnh Phồn mở to mắt nhìn anh với vẻ sợ hãi:

“Anh là yêu ma hả Cố Dạ Ninh? Còn sống nổi không đấy?”

Cố Dạ Ninh vỗ một cái rõ mạnh vào gáy Thịnh Phồn để ngăn cậu nói mấy lời kỳ quặc:

“Tôi thấy cậu không hiểu rõ ‘yêu ma’ là gì. Có cần tôi thực hành trực tiếp cho biết thế nào gọi là ‘yêu ma’ thật không?”

Thịnh Phồn vừa nghe xong thì sợ đến mức giơ tay đầu hàng ngay lập tức.

Sau đó, anh lại cẩn thận dùng khăn giấy lau sạch phần mascara còn sót lại trên lông mi của Thịnh Phồn, cũng may loại mascara này không quá chống nước. Cuối cùng gương mặt của Thịnh Phồn cũng được trả về trạng thái sạch sẽ gọn gàng. Cố Dạ Ninh còn kéo cổ áo giúp cậu ta, cài vài chiếc nút để che đi lớp áo lưới bên trong.

Một tạo hình cố tỏ ra “gợi cảm” mà thiếu tinh tế thì thà đừng có còn hơn. Ở kiếp trước, Thịnh Phồn bị loại ngay từ vòng đầu và bị khán giả chê là “dầu mỡ và kệch cỡm”.

Rồi Cố Dạ Ninh quay sang đánh giá Diệp Tùng Minh. Cậu ấy có đường nét thanh tú, gương mặt dịu dàng như một bức tranh vừa phải. Lớp trang điểm đậm vốn khiến hai người còn lại trông kỳ cục, thì với Diệp Tùng Minh lại vô tình tăng thêm khí chất sắc sảo mà không bị lố.

Diệp Tùng Minh bị anh nhìn chằm chằm đến rùng mình, lắp bắp hỏi:

“Ninh ca, em trông ổn chứ? Không cần chỉnh gì nữa phải không?”

Cố Dạ Ninh kéo nhẹ áo sơ mi của cậu rồi nói, giọng cố giữ vẻ tự nhiên để không lộ ra mình biết trước tương lai:

“…Chút nữa lên sân khấu đừng quá cố tìm cảm giác ‘mở giọng’, cứ tự nhiên thôi là được.”

Ở kiếp trước, vì quá căng thẳng nên Diệp Tùng Minh bị vỡ giọng ngay cả lúc chào huấn luyện viên, và rồi tiếp tục vỡ giọng khi hát. Nếu chương trình cắt ghép lại đoạn đó thành chi tiết thú vị thì còn có thể gây chú ý, nhưng vấn đề là… họ vốn chẳng được biên tập “chăm sóc” như vậy.

Thậm chí, đoạn vỡ giọng ấy còn bị chương trình phát đi phát lại trong trailer và các phần recap như một trò cười, đúng kiểu “tử hình công khai”.

Vì vậy mới có lời đồn đại: “Công ty lớn như Tinh Hoàng, mà thực tập sinh tâm lý yếu vậy thì về nhà luôn cho rồi.”

Khi các nhân viên chương trình lần lượt vào để chỉnh trang trang phục cho từng thí sinh, Thịnh Phồn không quen bị người lạ đụng vào, cổ cứng đơ, mắt đảo quanh. Đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, cậu lập tức ngoái đầu thì thầm với đồng đội:

“Kìa, bọn họ có hai cái mic!”

Nhân viên đang chỉnh cổ áo cho Cố Dạ Ninh khựng tay một chút, ánh mắt mang theo ý vị khó hiểu nhìn anh.

Cố Dạ Ninh giơ tay làm dấu “suỵt” ra hiệu đừng nói nữa. Thịnh Phồn dù không hiểu gì cũng nghe lời, lập tức giả vờ kéo khóa miệng.

Nhưng vừa khi nhân viên rời đi, Thịnh Phồn đã chồm sang hỏi nhỏ:

“Hồi nãy là sao vậy?”

“Vậy mà còn không hiểu?” 

Diệp Tùng Minh cũng ghé lại, “Chỉ định nhân vật chính đó. Mùa 1 không xem à? Trước khi thi nếu đã có tí tiếng tăm hay là được đẩy thì kiểu gì cũng có hai mic: một cái để ghi âm chính, một cái nối trực tiếp với đạo diễn. Cũng như kiểu giáo viên khoanh đỏ bài thi, ‘nội dung trọng tâm’, ám chỉ mấy người đó là ứng viên nổi bật.”

“Vậy… tụi mình chỉ có một mic, có phải là thua chắc không?”

Hai cậu cứ kề sát đầu nhau trông như đang bàn bạc bí mật. Cố Dạ Ninh vừa chỉnh lại áo vừa chen lời:

“Nhưng dù có khoanh đỏ thì cũng không chắc sẽ ra đề. Không khoanh, cũng chưa chắc là không trúng.”

Theo luật ngầm của chương trình, một mic dùng để ghi âm dài hạn, còn mic kia kết nối với tai nghe của đạo diễn, lúc nào cũng có người nghe lén. Tuy vậy, những thí sinh có hai mic thường sẽ được biên tập tạo storyline, dù là kịch bản tốt hay xấu thì họ cũng không thể chọn.

Ở kiếp trước, đến giữa mùa thi thì Cố Dạ Ninh cũng được thêm mic thứ hai. Vai trò của anh lúc đó chỉ là nguồn cung cấp trích đoạn, để bị cắt ghép ác ý, làm nền cho người khác mà thôi.

Thịnh Phồn vẫn chưa hiểu, mặt đầy hoang mang. Vì đang đeo mic và sắp lên sân khấu, Cố Dạ Ninh không tiện giải thích thêm. Anh và Diệp Tùng Minh trao đổi ánh mắt rồi lơ đãng liếc ra ngoài đúng lúc ánh mắt giao với Lê Trú.

Hiển nhiên cậu ta đã nghe được đoạn đối thoại của họ, ánh mắt mơ hồ khó hiểu. Lê Trú cúi đầu nhìn mic cài trên cổ áo mình, rồi lại ngẩng lên, chăm chú nhìn Cố Dạ Ninh, như đang cố gắng phân biệt giữa hai nhóm, rốt cuộc khác nhau ở điểm nào.

Cố Dạ Ninh bình thản dời ánh mắt đi nơi khác. Anh khoác tay lên vai đồng đội, nâng giọng nói:

“Thôi nào, chúng ta hô khẩu hiệu tiếp thêm tinh thần đi.”

Cầu chúc cho buổi đánh giá đầu tiên, kiếp trước suýt nữa đã phá hỏng bọn họ, lần này được suôn sẻ.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play