“ Văn Vũ anh nghĩ Văn Anh mượn nhiều tiền quá không, 1000 tệ đâu phải là số tiền nhỏ. Nếu chỉ mượn 500 tệ em sẽ không có ý kiến gì.”

Triệu Văn Vũ hơi mất kiên nhẫn đáp:

“ Em không phải luôn muốn tống cổ Thẩm Nhiễm đi càng xa càng tốt sao, cách tốt nhất bây giờ là để con bé ra ngoài học. dù có người từ thành phố lớn xuống kiểm tra chúng ta cũng không sợ bị phát hiện. Nếu không có Văn Anh giúp chưa chắc chúng ta đã giải quyết được chuyện nguyện vọng đại học của con bé.”

 Khương Mỹ Na thở dài:

“ Em chỉ nghĩ bây giờ nhiều người làm ăn kinh doanh kiếm được không ít, anh lại có năng khiếu kinh doanh em muốn dành chút tiền cho anh lo thủ tục nghỉ không lương để anh thử sức lần này.”

 Triệu Văn Vũ Hỏi

“ Có cách nào khiến bên trên gửi thêm tiền không?”

 Khương Mỹ Na lắc đầu:

“ Anh không phải không biết chúng ta vốn không thể liên lạc với người ở đó trước giờ. Họ chỉ thỉnh thoảng cử người đến âm thầm điều tra xung quanh chúng ta. May là chúng ta đã khống chế được Thẩm Nhiễm. Làm ra vẻ bề ngoài rất tốt nên người điều tra không phát hiện được gì. Năm ngoái đúng lúc họ đến con bé sốt nặng phải nhập viện vì viêm phổi nền tiền sinh hoạt từ 100 tệ đã tăng lên thành 200 tệ.”

Triệu Văn Vũ nghĩ ngợi rồi nói 

“ Năm nay con gái ông ta thi đại học chắc chắn ông ta sẽ cử người đến nữa, chúng ta cần kiểm tra lại mọi thứ.  Đừng để lộ sơ hở nào.”

 Khương Mỹ Na hờ hững đáp: 

“ Cũng không cần lo quá đâu chờ chuyện nguyện vọng đại học của Thẩm Nhiễm quyết định xong, chúng ta có thể nói là con bé thi trượt sau đó vì chịu đã kích tinh thần nên bị rối loạn nói năng hành động không suy nghĩ.”

 Triệu Văn Vũ cười nhẹ:

“ Mỹ Na Em đúng là nhẫn tâm thật dù gì Thẩm Nhiễm cũng là con gái ruột của em, em nỡ lòng để con bé đi tận tây bắc sao?”

 Hương Mỹ Na có vẻ không vui

“ Triệu Văn Vũ nếu không phải tôi chấp nhận hy sinh bản thân để ở bên người đàn ông đó, liệu chúng ta có thể trở thành công nhân chính thức của nhà máy điện không. Có khi giờ này còn chẳng biết đang vất vưởng ở vùng quê nào làm thanh niên trí thức đợi cơ hội về thành phố nữa kìa.  Ngay cả căn nhà này, dù là công nhân chính thức cũng phải xếp hàng cả chục năm mới có được. Tôi có ác cũng chỉ ác với người khác, thế mà anh lại nói tôi như vậy.”

 Triệu Văn Vũ vội vã dỗ dành:

“ Đừng giận, anh đâu có ý nói em không tốt. Anh biết em đã hy sinh rất nhiều vì anh, vì gia đình mình. Đưa Thẩm Nhiễm đi không phải là ác độc, nếu nó vào được một trường đại học tốt sau này có công việc ổn định sẽ rất khó kiểm soát. Lỡ nó biết những năm qua ba ruột nó vẫn gửi tiền, còn chúng ta không đưa cho nó, chắc chắn nó sẽ căm hận chúng ta lắm tốt nhất đừng để nó có tương lai sáng lạn. Phải khiến nó rời đi càng xa càng tốt.”

 Khương Mỹ Na nói:

“ Văn Anh bảo trường Cao đẳng Sư phạm ở Tây Bắc là viện sinh viên định hướng. Sau khi tốt nghiệp, phải đi dạy ở các vùng xa xôi ít nhất 5 năm. Em thấy trường đó rất phù hợp, phải phải phải lãnh đạo Giang nhà anh lúc nào cũng nhìn xa trông rộng, ối anh làm gì vậy tay để đâu đấy.”

Ngoài cửa Thẩm Nhiễm cố gắng kiềm chế, không thì đã xông vào đập cửa rồi. Quay về phòng ngồi xuống chiếc chiếu trên sàn, từ sau

những giấc mơ giường như dự báo trước tương lai của mình, mỗi tối cô đều lén nghe những cuộc trò chuyện trước khi đi ngủ của đôi vợ chồng hạnh phúc này. 

Mỗi lần nghe cô lại phát hiện được điều gì đó mới mẻ. Lần này cô biết được rằng người ba ruột của mình vẫn luôn quan tâm đến cô, chỉ là bị vợ chồng Khương Mỹ Na lừa dối suốt bao năm.

 Năm đó Khương Mỹ Na kết hôn với ba cô và sinh ra cô chỉ vì muốn trốn tránh việc phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Không chỉ thoát khỏi số phận đó, bà ta còn dựa vào mối quan hệ của chồng cũ để giúp người đàn ông mình yêu tránh việc đi nông thôn.

 Cả hai đều trở thành công nhân chính thức của nhà máy điện. Cũng nhờ ba cô họ mới được phân căn hộ này. Thế nhưng người đáng lý phải được hưởng đãi ngộ tốt nhất trong gia đình lại chỉ có thể ngủ dưới sàn. 

Từ khi còn nhỏ Thẩm Nhiễm đã biết mình là kẻ thừa thãi trong ngôi nhà này, cô chỉ có thể tự nhủ hết lần này đến lần khác, đừng để tâm đến những lời cay nghiệt, phải cố gắng lớn lên, cố gắng học tập vì ngoài việc học cô không có con đường nào khác.

Vì thế bao năm qua cô không dám phản kháng, bởi trước khi thi đỗ đại học cô buộc phải dựa vào gia đình này để sống sót. Trước sự bất công cô chỉ có thể nhẫn nhịn.

 Vậy mà sự thật lại là thế này. Mũi Thẩm Nhiễm cay cay, trong lòng không khỏi nghĩ ba cũng có trách nhiệm. 

Nếu những năm qua ông xuất hiện dù chỉ một lần liệu cô có đến nông nổi này không.

 Cô hít sâu một hơi đứng dậy từ chiếc chiếu, mở chiếc tủ quần áo nhỏ của mình và lấy con rắn cỏ mà Triệu Giai Giai nhét vào tủ.

 Từ bao ngày sống chung phòng với Triệu Giai Giai nhiều năm, nếu không có chút ý thức tự bảo vệ chắc cô đã bị bắt nạt đến chết từ lâu.

 Tối nay ngay khi về phòng Thẩm Nhiễm đã để ý thấy biểu cảm của Triệu Giai Giai có gì đó kỳ lạ, cô ta dường như rất mong chờ cô mở tủ.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play