Để liên lạc muốn tìm ra địa chỉ cụ thể là điều gần như không thể. Không thể liên lạc với cha ruột, cô chỉ còn biết trông cậy vào thầy cô giáo để đảm bảo nguyện vọng đại học không bị thay đổi.

 Hai ngày nữa là ngày chính thức điền nguyện vọng theo kế hoạch của nhà trường. Ngày mai học sinh sẽ quay lại trường để đối chiếu đáp án ước tính điểm số và chuẩn bị điền nguyện vọng.

Thầy Ngô vỗ nhẹ vai Thẩm Nhiễm nói với giọng đầy tự tin:

“ Yên tâm đi nếu mọi chuyện đúng như em nói thầy nhất định sẽ giúp em, nào giờ em đối chiếu đáp án xem mình được bao nhiêu điểm.”

Thẩm Nhiễm đã chuẩn bị sẵn, cô lấy từ túi áo ra bản ghi đáp án mà mình đã viết trước đó và bắt đầu đối chiếu với đáp án của thầy Ngô.

Ban đầu thầy Ngô chỉ đứng bên cạnh quan sát. Nhưng càng nhìn ông càng ngạc nhiên, cuối cùng ông cầm lấy đáp án của Thẩm nhiễm để tự mình kiểm tra. Tỷ lệ chính xác cao đến kinh ngạc. Khi kiểm tra xong thầy Ngô phấn khích nói:

“ Thẩm Nhiễm em làm bài rất tốt.”

Thẩm Nhiễm cũng hơi bất ngờ với kết quả lần này, thực sự tốt hơn những kỳ thi thử trước đó.

“ Thầy ơi với số điểm này em có thể đỗ vào đại học trọng điểm ở Bắc Kinh không ạ?”

Thẩm Nhiễm hỏi thầy Ngô, nhìn cô không giấu nổi sự vui mừng:

“ Nếu em không ghi sai đáp án thì bất kỳ trường đại học nào trên cả nước em đều có thể lựa chọn. Thầy đoán nếu không vào top 10 của tỉnh, thì em cũng nằm trong top 20 năm nay. Đại học Bắc Kinh tuyển 76 người từ tỉnh mình em chắc chắn đỗ.”

Lòng Thẩm Nhiễm dân lên một cảm khó tả.

 Trong giấc mơ Khương Mỹ Na và Triệu Văn Vũ đã thay đổi nguyện vọng của cô thành một trường cao đẳng ở tỉnh xa, nhưng rõ ràng cô có đủ khả năng vào đại học Bắc Kinh mà.

Nhìn sắc mặt Thẩm Nhiễm bỗng trở nên u ám thầy Ngô tức giận đập tay xuống bàn:

“ Đúng là cha mẹ kiểu gì vậy, người ta mong con cái thành tài còn họ lại muốn đẩy con mình vào nơi vứt bỏ rác rưởi. Thẩm Nhiễm em yên tâm thầy tuyệt đối không để họ toại nguyện.”

Thẩm Nhiễm xúc động nói cảm ơn thầy.

“ Nhưng chú Triệu của em, có em gái làm ở phòng chính trị giáo dục. Cô ấy là cô Triệu Văn Anh.”

Em gái của Triệu Văn Vũ cũng là một lãnh đạo trong trường. Nếu bọn họ muốn thay đổi nguyện vọng của cô chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của Triệu Văn Anh. 

Thầy Ngô nghiêm nghị nói:

“ Nếu cô Triệu dám làm việc thất đức như vậy, đừng trách tôi không nể tình đồng nghiệp.”

Với tính cách chính trực của thầy Ngô, Thẩm Nhiễm hoàn toàn tin tưởng. Cũng chính vì vậy mà thầy đã đắc tội với không ít người dù lớp của thầy luôn đạt thành tích cao, nhưng thầy chưa bao giờ được xét chọn làm giáo viên ưu tú. Tuy nhiên đây là chuyện liên quan đến cả cuộc đời Thẩm Nhiễm không dám đặt toàn bộ hy vọng vào thầy Ngô. 

Cô từ chối lời mời ở lại ăn cơm, cũng không nhận lại túi trái cây mà mình mang đến. Rời khỏi khu tập thể giáo viên, cô vòng qua bưu điện quan sát xung quanh để chắc chắn không có ai quen rồi nhanh chóng nhét một lá thư vào hòm thư. 

Khi Thẩm Nhiễm quay lại khu tập thể của nhà máy điện trời đã gần 7:00 tối.

 Cô vừa chuẩn bị lên lầu thì nghe thấy giọng Triệu Văn Anh và vọng xuống từ trên cao. 

“ Anh chị dâu cứ yên tâm, bên em chắc chắn không có vấn đề gì đâu”.

 Khương Mỹ Na lập tức nói:

“ Văn anh chuyện này nhờ cả vào em.”

Thẩm Nhiễm hoàn toàn chắc chắn rằng họ đang nói về việc thay đổi nguyện vọng đại học của cô. Tiếng bước chân xuống lầu vang lên, Thẩm Nhiễm nhanh chóng nép mình vào góc dưới cầu thang tựa lưng vào tường, lòng cảm thấy trống rỗng.

 Ngay cả mẹ ruột cô cũng không coi cô là gì, thì làm sao mong người khác đối xử với cô như một con người. Nếu không có khoản tiền 200 đồng mỗi tháng, có lẽ họ đã ném cô đi thật xa từ lâu.

Mất vài phút để ổn định cảm xúc, Thẩm Nhiễm mới bước lên lầu cô gõ cửa nhưng đợi mãi không có ai mở. Bực mình cô dùng chân đá mạnh vào cánh cửa, hàng sóng đối diện bị tiếng động làm kinh động, ló đầu ra hỏi:

“ Thẩm Nhiễm con làm sao thế?”

Cô thẳng thắn đáp mẹ con và chú Triệu không cho con chìa khóa nhà, Giai Giai còn bảo con là ký sinh trùng từ giờ về sau không cho con về nữa.”

Ánh mắt tò mò của hàng xóm lập tức sáng lên, chuẩn bị hỏi thêm nhưng lúc này Khương Mỹ Na đã mở cửa, trừng mắt nhìn:

Thẩm Nhiễm con đang nói linh tinh cái gì vậy? Vào nhà ngay!”

Thẩm Nhiễm giả vờ ngạc nhiên:

“ Hóa ra mẹ ở nhà à. Sao không mở cửa cho con, thật sự muốn đuổi con đi sao?”

 Khương Mỹ Na kéo mạnh tay Thẩm Nhiễm vào nhà rồi rầm một tiếng đóng cửa lại, chặn lại ánh mắt tò mò của hàng xóm.

Trong phòng khách Triệu Văn Vũ ngồi trên ghế sofa liếc qua Thẩm Nhiễm một cái, rồi lại tiếp tục chăm chú xem ti vi. Triệu Giai Giai đứng ở cửa phòng, chỉ tay vào Thẩm Nhiễm hét lên:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play