“ Chị phải trông con gái lớn nhà mình kỹ vào. Đừng để nó đốt hết vở lần nữa nhé!”
Khương Mỹ Na chỉ thở dài:
“ Lần này không cần tôi trông nó cũng chẳng đốt nữa. Nó thi không tốt, có khi phải học lại.”
Sau câu nói đó, mọi người trong nhà máy bắt đầu lan truyền rằng: Thẩm Nhiễm cô gái lạnh lùng, kiêu ngạo, tự cao, tự đại và ngang ngược đã thi đại học không tốt.
Nhưng lúc này, đứng trước mặt họ Thẩm Nhiễm lại hoàn toàn khác biệt với những
gì họ từng nghe. Sự bất ngờ qua đi, mọi người bắt đầu muốn kiểm chứng lại những lời đồn, nhưng chưa kịp mở miệng ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân vội vã.
Khương Mỹ Na như một cơn gió lao vào vội vàng kéo mạnh Thẩm Nhiễm ra ngoài. Thẩm Nhiễm không kịp phản ứng ngã sõng soài xuống đất.
Khương Mỹ Na không còn dáng vẻ dịu dàng thường ngày ánh mắt bà ta trở nên sắc lạnh khi nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhiễm.
“ Đứng dậy ngay!”
Dì Lưu vốn không ưa gì Khương Mỹ Na, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này để vạch trần bộ mặt thật của bà ta, bà lập tức tiến đến đỡ Thẩm Nhiễm dậy đồng thời cười nhạt:
“ Ôi chao chị Mỹ Na chẳng phải chị hay bảo tiểu Nhiễm không được đánh, không được mắng sao, vậy mà chị kéo mạnh tay làm con bé ngã ra đất còn hung dữ như thế. Chị không sợ con bé như lời chị kể về nhà lại đập phá đồ đặc à?”
Thẩm Nhiễm nhanh chóng lên tiếng, trước khi Khương Mỹ Na kịp phản ứng cô giả vờ sợ hãi và bất ngờ vội vàng nói:
“ Con đâu có đập đồ đâu con chưa bao giờ làm thế, tâ cả toàn là Giai Giai đập.
Á! đau quá.”
Khương Mỹ Na lập tức buông tay khỏi Thẩm Nhiễm, trong lòng không khỏi hối hận vì đã không kiềm chế được cảm xúc. Cái con bé chết tiệt này chỉ véo một chút mà dám la toán lên, đáng sợ hơn là nó lại dám nói ra những chuyện đó.
“ Thẩm Nhiễm mau về nhà ngay! Đừng làm phiền các dì làm việc nữa.”
Khương Mỹ Na không chút do dự kéo tay Thẩm Nhiễm lôi đi. Lần này Thẩm Nhiễm không phản kháng, ngoan ngoãn rời khỏi văn phòng cùng bà ta.
Khi ra đến hành lang tầng một, chắc chắn không còn ai xung quanh Khương Mỹ Na dừng lại quay sang lườm cô một cái sắc lẹm.
“ Mày bị làm sao thế, chạy tới đây làm gì? Tao đã nói,rồi không muốn bị bọn lưu manh để ý thì ở nhà mà ngoan ngoãn ngồi yên.”
“ Tiền mẹ đưa con đi mua đồ ăn bị Giai Giai lấy mất rồi, không có tiền con không mua được thức ăn. Chú Triệu về mà không có cơm, chú sẽ giận.”
Thẩm Nhiễm cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ lý nhí. Ánh mắt Khương Mỹ Na thoáng chốc xuất hiện sự nghi ngờ nhưng rất nhanh chóng bà ta đã xua đi cảm giác đó.
Đứa con gái lớn này vẫn luôn dễ bị bắt nạt như vậy, mấy lời vừa rồi có lẽ là do đám bà tám trong phòng hậu cần kích động, về nhà bà sẽ dạy lại con gái.
“ Cầm lấy, mau đi mua đồ, đừng để lỡ việc.”
Khương Mỹ Na lấy ra một tờ năm đồng đưa cho Thẩm Nhiễm, Thẩm Nhiễm không nhận, nhẹ nhàng nói:
“ Năm đồng không đủ. Hôm trước tiền mua thức ăn cũng bị Giai Giai lấy mất rồi. Con phải mượn dì Lý năm đồng, giờ vẫn chưa trả lại.”
Để đuổi cô đi cho nhanh Khương Mỹ Na lại đưa thêm một tờ năm đồng.
“ Mau đi đi !”
Cầm tiền trong tay, Thẩm Nhiễm không do dự lập tức lao ra ngoài dưới cơn mưa.
Cơn mưa Tháng Bảy đến nhanh mà cũng đi nhanh. Khi Thẩm Nhiễm về đến khu tập thể trời đã tạnh, cô không đi chợ như lời mẹ dặn mà về nhà thay bộ quần áo ướt.
Dùng khăn lau khô tóc cô cũng cẩn thận lau khô hai tờ năm đồng. Một tờ cô nhét vào túi áo, tờ còn lại giấu dưới gối. Xong xuôi Thẩm Nhiễm chỉ mang theo một tờ năm đồng rồi rời khỏi nhà.
Nhưng thay vì đến chợ mua vịt quay và đồ ăn sẵn, cô lại đến khu tập thể giáo viên của trường.
Thực nghiệm tỉnh vào năm 1988, năm đồng vẫn có thể mua được khá nhiều thứ một cân thịt lợn, nửa con gà, một con cá vượt và cả một quả dưa hấu.
Thẩm Nhiễm mang theo túi lưới nilon đầy ắp đồ đứng trước cửa nhà thầy Ngô, giáo viên chủ nhiệm của mình và gõ cửa.
Khi nhìn thấy Thẩm Nhiễm, thầy Ngô ngạc nhiên lại càng khó hiểu hơn khi thấy những món đồ cô mang theo. Thầy nhíu mày:
“ Thẩm Nhiễm em mang những thứ này tới làm gì? Không lẽ em thi không tốt muốn xin thầy một suất học lại?”
Thẩm nhiễm bất ngờ nắm lấy tay thầy giọng run run:
“ Thầy ơi! Xin thầy giúp em. Em nghe mẹ và chú Triệu bàn nhau muốn đăng ký cho em vào một trường cao đẳng ở tỉnh xa, nhưng em thi rất tốt đủ điểm vào trường trọng điểm. Họ không thể làm vậy với em được.”
Đôi mắt trong veo của Thẩm Nhiễm ánh lên một lớp sương mờ, khiến cô càng thêm đáng thương. Thầy Ngô giật mình:
“ Thật sao?”
Thẩm Nhiễm gật đầu chắc nịch.
“ Thật ạ.”