Đường Phù Sơ nhịn không được bật cười.
Vừa rồi còn vẻ mặt thề son sắt muốn nếm thử, tưởng đâu sẽ chịu được, vậy mà giây tiếp theo tiểu nhân ngư đã phá công.
Quả nhiên, trấn an tề không ngon chút nào, hơn nữa công dụng chính cũng không phải bổ sung dinh dưỡng mà là trấn an.
Anh nhận lại lọ trấn an tề: “Cái này không phải nước trái cây. Nếu em muốn uống thì về anh sẽ ép cho em.”
Nói xong, anh chợt sững lại. Anh vừa theo bản năng muốn mang tiểu nhân ngư về sao?
Anh đã liên lạc với phó quan Thẩm Diễm. Chờ Ladon sửa xong, Thẩm Diễm cũng sẽ dẫn đội tới, làm song song hai phương án.
May mà anh đã liên lạc, không ngờ Ngân An còn có một người bạn. Cơ giáp của anh chỉ chở được hai người, nếu thêm một nữa thì phải dùng tinh hạm.
Nhưng… thật sự muốn dẫn cậu đi sao?
Nguyên soái tiên sinh liếc nhìn Ngân An.
Cậu là tiểu nhân ngư duy nhất trong toàn vũ trụ, trở về đế quốc chắc chắn sẽ gây sóng gió lớn. Có phải giữ cậu lại đây sẽ tốt hơn không?
Trong lúc anh còn thất thần, một cá một cá voi đã ăn gần hết chỗ thịt nướng.
A, thịt sói nướng ngon thật.
Ngân An ăn xong định rửa tay, lau sạch dầu quanh miệng, mới nhận ra nơi này toàn là tuyết, không có nước biển.
Đường Phù Sơ thấy vậy liền bế cậu lên, lót tấm đệm dưới chân. Trên cạn, cậu không thể đi lại, chỉ có thể để anh bế.
Tiểu cá voi biết ý, chủ động trở lại biển.
Dù sao đây cũng là người đã khiến viên Hải Mộng Thạch bản mệnh của tiểu chủ nhân sáng lên. Duyên phận của hai người chắc chắn không bình thường, cho dù sau này phải chia xa, thì khoảng thời gian hiện tại vẫn là trân quý.
Nhìn gương mặt của nguyên soái tiên sinh, tiểu cá voi đột nhiên thấy người này cũng không tệ. Nếu tiểu chủ nhân rời xa anh ta thì sẽ thật đáng tiếc.
Nó bắt đầu nghĩ, có nên đồng ý để tiểu chủ nhân cùng người này rời đi không. Tuy chủ nhân có giao phó, nhưng con người này trông thật đáng tin cậy…
Nếu anh ta có thể bảo vệ tiểu chủ nhân, lại giúp cậu tìm được viên Hải Mộng Thạch cuối cùng để hồi sinh chủ nhân, thì tốt biết mấy.
Nghĩ đến chủ nhân, tiểu cá voi chợt thấy chua xót. Chủ nhân từng đối xử với nó rất tốt, như bậc trưởng bối trong nhà.
Thực xin lỗi, chủ nhân, có lẽ con sẽ phải trái lời ngài…
Ngân An được bế vào tiểu cự trứng, Đường Phù Sơ mở hệ thống tắm rửa.
Đó là một buồng tắm hình trụ pha lê trong suốt, khép kín. Khi anh ấn chốt thì buồng pha lê trượt sang một bên.
Ngân An cảm thấy mới lạ, nhưng lại như đã từng thấy ở đâu đó — có lẽ khi còn nhỏ, ở nhà mình.
Công nghệ cao cấp này khiến cậu vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, như thể đã được khắc vào máu.
Cậu bị anh đặt vào bồn tắm. Nước ấm áp, mềm mại, vừa đủ cao quá chiếc đuôi của cậu.
Nước là nhà của nhân ngư, nên cậu không hề khó chịu. Chỉ là lần đầu tiên tắm trong bồn chứ không phải biển, cậu vẫn có chút ngơ ngác.
Nhìn tiểu nhân ngư ngồi ngẩn ngơ, chiếc đuôi nhỏ nhô lên, nguyên soái tiên sinh thấy cậu thật đáng yêu. Anh cúi xuống, dùng khăn ướt lau sạch vết dầu mỡ trên khóe môi cậu.
Ngân An nhanh chóng hoàn hồn, vui vẻ rửa sạch chiếc đuôi.
Mỗi chiếc vảy đều long lanh, không vương chút bụi bẩn nào, sáng óng ánh như mới.
Chiếc đuôi ấy trong làn nước bồn tắm, đẹp đến nao lòng.
Nguyên soái đại nhân cúi mắt, cảm thấy cậu được nuôi dưỡng trong tay mình sẽ rất đáng yêu… nhưng cậu có thực sự thuộc về biển rộng tự do không?
Dẫn cậu đi, sẽ nguy hiểm. Giữ cậu lại, lại lo lắng.
Ngân An tắm xong, anh bế cậu lên, lau khô, đặt lên giường và mặc quần áo cho cậu.
Nước trong tiểu cự trứng không nhiều, nên Đường Phù Sơ chỉ tắm qua loa bằng vòi sen.
Ngân An nhận ra khi anh bước vào, buồng tắm pha lê đổi màu, cậu không thể nhìn thấy bên trong.
Khoa học kỹ thuật của loài người quả là thần kỳ.
Điều đó càng khiến cậu kiên định ý muốn rời đi.
Nhưng nghĩ tới lời Lan Tinh và tâm nguyện của ba ba…
Ba ba muốn cậu ở lại. Ba ba nói bên ngoài rất nguy hiểm.
Nhưng ba ba à, đó không phải cuộc sống con muốn.
Cứ mãi một mình ở đây, con thật sự rất cô đơn.
Hơn nữa, con muốn hồi sinh ba ba…
Viên Hải Mộng Thạch cuối cùng, con nhất định sẽ tìm được…
Rửa mặt xong, Đường Phù Sơ mặc gọn gàng, rót cho Ngân An một ly nước ấm.
“Đây là gì?” Cậu chớp mắt hỏi.
“Nước ấm, rất sạch. Đây là thói quen của loài người tụi anh, nước ấm có thể ngăn vi khuẩn.”
Ngân An cẩn thận uống hai ngụm, bàn tay che miệng: “Hô, nóng…”
Thật ra nước không quá nóng, chỉ là cậu quen uống nước lạnh. Nhân ngư sống trong biển, có hệ thống lọc nước tự nhiên, nên có thể uống trực tiếp nước biển. Nước biển vốn lạnh, nên khi bất ngờ uống nước ấm làm cậu hơi chưa quen.
Nhưng rất nhanh, cậu nhận ra thứ này ngon. Nước ấm áp, không hề nhạt nhẽo, ngược lại hơi mát, uống xong dạ dày thấy dễ chịu.
Chiếc đuôi của Ngân An vì sung sướng mà khẽ đong đưa: “Ngon lắm.”
Nguyên soái đại nhân mỉm cười, sau khi ăn uống xong, anh giúp cậu lau khô mái tóc bạc mềm mại, rồi dẫn cậu đi tìm cơ giáp Ladon.
Anh đã nhận được tín hiệu: Ladon đã tự sửa xong, sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.
Ngân An biết anh định đến đó, đôi mắt ánh lên niềm vui: “Anh muốn mang em đi sao?”
“Đúng vậy.” Trước vẻ mặt hân hoan của tiểu nhân ngư, nguyên soái tiên sinh rất khó nói lời từ chối.
Huống chi, Đường Phù Sơ vốn đã có ý định để Ngân An gặp một lần cơ giáp của mình.
Ladon giống như một phiên bản thứ hai của anh, chỉ khác là nó là chính mình bằng sắt thép. Ladon không chỉ là cơ giáp của anh, mà còn là bạn đồng hành nhiều năm, là chiến hữu ăn ý trên chiến trường.
Đường đi rất xa, Đường Phù Sơ liền tìm một cái thùng, dùng dây thừng làm thành một chiếc xe kéo đơn giản.
Anh lót thảm vào trong xe, Ngân An liền ngồi vào. Tiểu nhân ngư rất gầy, kích cỡ vừa vặn, chỉ là vẫn hơi nhỏ một chút, cái đuôi vắt ra ngoài, khẽ cong ở đuôi xe.
Khi Đường Phù Sơ bắt đầu kéo, đuôi cá khẽ vung, dưới ánh mặt trời rực rỡ ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Ngân An lần đầu tiên được ngồi loại xe trượt thế này, tay nắm sợi dây kéo phía trước, vui vẻ nhìn xung quanh. Đuôi cá cậu đong đưa theo từng nhịp bước của nguyên soái đại nhân.
Cả sườn núi phủ đầy tuyết, nền là cánh đồng tuyết mênh mông và những ngọn núi xa xa. Núi phủ băng tuyết, dưới ánh nắng chiếu xuống phản xạ ra những tia sáng chói mắt.
Trên cánh đồng tuyết vô tận ấy, thân hình trắng toát của cơ giáp Ladon hòa vào với trời đất như một thể.
Ngân An nắm chặt dây thừng, để nguyên soái đại nhân kéo mình tiến dần về phía Ladon.
Hai người dừng lại trước cơ giáp.
Ladon cũng bị tuyết phủ trắng, Đường Phù Sơ phủi đi, thân máy của Ladon lập tức sáng lên.
“Đây là ân nhân cứu mạng của tôi, tiểu nhân ngư Ngân An.” Nguyên soái tiên sinh dùng tinh thần liên kết trao đổi thông tin với Ladon.
Ladon cũng báo cho Đường Phù Sơ biết, thủ hạ Thẩm Diễm đã dẫn đội tiếp ứng tới nơi.
Đường Phù Sơ gật đầu, bế tiểu nhân ngư lên cơ giáp.
Anh ngồi ở ghế điều khiển, để tiểu nhân ngư ngồi ghế phụ, gắn hai điện cực của Ladon vào hai bên tóc cậu.
“Anh muốn để em trở thành người điều khiển thứ hai của Ladon.” Nguyên soái đại nhân giải thích, anh giơ hai ngón tay, lại chỉ vào cần điều khiển của Ladon.
Tiểu nhân ngư mơ hồ hiểu, Ngân An nghĩ, hẳn là muốn cậu điều khiển cơ giáp. Loại cơ giáp này không phải ai cũng điều khiển được, phải có quyền thao tác mới được.
Các thiếu niên đều có giấc mơ vũ trụ rộng lớn, đối với cơ giáp luôn yêu thích không buông tay, Ngân An cũng không ngoại lệ.
Trong những câu chuyện ba ba kể cho cậu, cũng có cơ giáp, đều do siêu cấp binh lính hoặc nguyên soái điều khiển.
Không ngờ Đường tiên sinh cũng có một cái sao?
Tiểu nhân ngư lập tức nhìn anh với ánh mắt khác hẳn, cậu dịch người trên ghế, tìm một tư thế thoải mái, hưng phấn chờ được điều khiển cơ giáp.
Ladon đưa camera nhắm vào gương mặt tiểu nhân ngư.
Giọng máy móc vang lên trong khoang điều khiển: “Bắt đầu tiến hành quét tròng mắt, dữ liệu đã ghi nhận. Bắt đầu trình tự xác nhận người điều khiển thứ hai, kết nối tinh thần… Xác nhận thất bại.”
Ngân An tập trung tinh thần điều khiển Ladon, nhưng lượng tinh thần lực khổng lồ không có chỗ tiếp nhận, bị Ladon bật ngược trở lại.
Tiểu nhân ngư mở mắt, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
“Cái này… cơ giáp sao mà khó điều khiển thế.”
Cậu thấy khó, nhưng không nghĩ lại khó đến vậy.
Đường Phù Sơ lấy khăn lau mồ hôi trên trán cậu. Là anh sơ suất, vì điều khiển cơ giáp cần tinh thần lực cực mạnh và khả năng khống chế tinh thần cực cao, thiếu một cũng không được.
“Nếu em học được cách khống chế tinh thần lực, em sẽ điều khiển được Ladon.”
Tinh thần lực chủ yếu có vài cách sử dụng: công kích, phòng thủ, khống chế. Trong đó, khống chế đòi hỏi thao tác cực tinh tế, ví dụ như dùng tinh thần lực để nhấc một sợi tóc.
Nhân ngư sử dụng tinh thần lực theo dòng chảy tự nhiên, cường đại nhưng đơn giản và thô bạo, vì thế không thể điều khiển Ladon.
Ngân An cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không quá buồn.
Dù sao cậu cũng đã được ngồi trong cơ giáp! Cơ giáp này vốn không phải của mình, không điều khiển được cũng nằm trong dự đoán. Chỉ cần thử qua là đã hạnh phúc rồi.
Ngân An vỗ vỗ chỗ trống trên bàn điều khiển: “Xin lỗi nha, không điều khiển được ngươi, nhưng cảm ơn ngươi.”
Cảm ơn vì đã để ta ngồi cơ giáp, không xua ta ra ngoài. Đó cũng là một giấc mơ trọn vẹn của cá rồi.
Ladon phóng ra một làn sóng tinh thần dịu dàng.
Hạm đội tới đón Đường Phù Sơ cuối cùng cũng đến.
Tiểu nhân ngư và tiểu cá voi đứng bên bờ, nhìn chiến hạm khổng lồ hạ xuống, che khuất cả bầu trời.
Oa——
Chiến hạm khổng lồ dừng lại sát mặt đất, cửa khoang mở ra, cầu thang hạ xuống.
Ngân An nhìn từ xa, thấy một người mặc quân phục đi xuống, còn rất trẻ, tóc ngắn màu vàng kim, phía sau theo sau là một nhóm người, cùng hướng Đường Phù Sơ cúi chào.
Ơ… thì ra Đường tiên sinh là sếp lớn?
Hóa ra không phải đi làm công đen à?
Ngân An định hỏi, nhưng nguyên soái đại nhân đã đi tới đón người, không đáp lại ánh mắt cậu.
Chờ trong lúc tinh hạm hạ xuống, Đường tiên sinh không nói một câu kéo cậu đi, cũng không hỏi xem cậu có nguyện ý hay không.
Cả hai đều đang giằng co trong lòng, đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc.
Ngân An đã hiểu.
Anh chọn ra đi một mình, vậy cậu cũng nên quay về.
Về đi thôi, ở lại đây mới là nguyện vọng của ba ba.
Biển cả mới là nhà của nhân ngư.
Vì thế Ngân An quay người, đuôi khẽ đong đưa, từng chút một bơi vào lòng biển.
Lan Tinh biến thành hình dạng tiểu cá voi, bơi bên cạnh cậu.
“Nguyên soái!” Thẩm Diễm kính lễ Đường Phù Sơ, giọng đầy vui mừng: “Đã tìm được ngài, phản đồ kia đã bị dẹp yên! Ngài không sao chứ? Chúng ta, cánh quân số một, tới đón ngài về nhà!”
Đường Phù Sơ gật đầu, bước lên cầu thang.
“Chúng ta đi thôi.” Ngân An cảm thấy ánh sao trong mắt mình dần tắt, cậu biết, chuyện rời đi cùng Đường tiên sinh là không thể nào.
Cũng tốt, không thể quyết định thì để cậu quyết thay.
Tiểu nhân ngư ngồi trên lưng cá voi, sống mũi cay cay, hốc mắt đỏ lên.
Cậu cố nén, không được khóc, không được quay đầu lại.
Nhưng… Ngân An vẫn không nhịn được quay lại nhìn.
Khoảnh khắc ấy, như có sợi dây vô hình kết nối, Đường tiên sinh cũng quay lại cùng lúc.
“Ngân An.”
“Em có nguyện ý cùng anh rời đi không?”
Dù đã đi xa, cậu vẫn nghe thấy rõ.
“Vâng!”
“Ta nguyện ý!”
Cậu đã chờ câu này thật lâu.
Đường Phù Sơ xoay người, bước về phía bờ biển.
Ngân An vui mừng điều khiển tiểu cá voi bơi về phía bờ.
Lan Tinh cũng thật lòng vui mừng cho thiếu gia. Thật tốt quá! Nó chưa bao giờ thấy thiếu gia thất hồn lạc phách như vậy. Nếu Đường tiên sinh không quay lại, nó chắc chắn đã chắn đường tinh hạm!
Cùng lúc ấy, một bóng đen khổng lồ lao nhanh trong nước.
Đó là một con cá mập.
Tinh cầu này lớn hơn Mộng Gia Lạp rất nhiều, gần như toàn bộ là biển cả, cá mập ở đây cũng lớn hơn nhiều lần!
Con cá mập này đã thèm thuồng Ngân An từ lâu — một con mồi đầy năng lượng thế này không dễ gặp.
Nhưng nhân ngư là bá chủ biển cả, thường ngày nó không dám manh động.
Giờ Ngân An sắp rời đi, nó không muốn bỏ lỡ cơ hội. Nếu bỏ qua con mồi này thì nó sẽ chẳng còn cơ hội thăng cấp!
Tấn công nhân ngư là vô cùng mạo hiểm, nhưng đôi mắt cá mập đã đỏ bừng, gần như phát điên.
“Ngân An!”
Đường Phù Sơ phát hiện dị động phía sau, ánh mắt lập tức lạnh lại.
Lần này, nguyên soái đại nhân không dang cánh, mà dùng tinh thần lực lao vút lên, rút tinh kiếm, một nhát xuyên yết hầu cá mập!
Anh ôm tiểu nhân ngư vào ngực, lơ lửng giữa không trung.
Quần áo hai người đều ướt sũng, nhất là Ngân An.
Tóc cậu nhỏ nước, nhìn Đường tiên sinh tóc cũng ướt, cậu mỉm cười vui vẻ.
“Lần thứ ba.”
Lần thứ ba anh cứu ta.
Đường Phù Sơ cúi đầu, kéo áo khoác quấn lấy tiểu nhân ngư, không để cậu bị gió lạnh thổi:
“Đi đế quốc có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nhân ngư trân quý, có người yêu thích em, cũng sẽ có người mưu tính. Anh sẽ cố gắng bảo vệ em nhưng chắc chắn sẽ khác nơi này, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Ngân An gật đầu thật mạnh:
“Ta nguyện ý.”