Đêm đen tĩnh mịch, biển cả xanh thẳm cuộn trào trong gió, vỗ vào những mỏm đá ngầm lặng lẽ.
Một vầng trăng bạc từ từ bò lên bầu trời, ánh sáng dịu dàng rọi xuống một tảng đá ngầm nhỏ giữa biển khơi.
Gọi là đá ngầm, nhưng thực ra nó hơi lớn hơn bình thường một chút, có thể coi như một hòn đảo nhỏ.
Một đôi tay trắng nõn vươn ra khỏi mặt biển.
“Ai da...”
Một thiếu niên mái tóc bạc nổi lên khỏi mặt nước, mái tóc mềm mại của cậu theo làn sóng khẽ lay động.
Ngân An chớp đôi mắt ánh bạc lấp lánh, cái tên của cậu cũng bắt nguồn từ nơi này.
Cậu bò lên căn cứ bí mật của mình — hòn đảo nhỏ này chính là nhà của cậu.
Trong tay cậu nắm một con cá nhỏ, đó là bữa tối hôm nay.
Ngân An ăn xong, đem xương cá cẩn thận đặt vào một cái hốc bên cạnh. Cậu là một tiểu nhân ngư yêu thích sự sạch sẽ, tuyệt đối không vứt rác bừa bãi.
Cậu vỗ tay, rửa trong làn nước biển, rồi ngồi lên một tảng đá nhẵn bóng, bắt đầu chải chuốt lớp vảy của mình.
Cái đuôi của cậu mang sắc bạc tuyệt đẹp, lấp lánh ánh xanh thẳm của biển sâu, rực rỡ vô cùng.
Lớp vảy bóng loáng lấp lánh, xếp hàng chỉnh tề, được xem là đẹp nhất trong nhân ngư tộc.
Chỉ tiếc rằng, cậu là nhân ngư cuối cùng trên đời.
Ngân An từ khi sinh ra chỉ từng gặp ba ba mình. Cậu tỉnh lại trong một chiếc hộp lớn, ba ba nói với cậu rằng tộc nhân ngư đã loạn lạc và bị nhiều kẻ săn đuổi, họ đang chạy trốn.
Ngân An mơ hồ nhớ rằng gia đình mình từng rất giàu có, người hầu đông đúc.
Vì vậy, họ mới có thể trốn khỏi tinh cầu nhân ngư — Mộng Gia Lạp.
Ba ba không mang theo nhiều tài sản, chỉ đem những vật quan trọng và một chiếc khoang ngủ đông đến nơi này.
Ít nhất họ nói vậy.
Vì chiếc khoang ngủ đông đó chính là cậu.
Ngân An rửa sạch cái đuôi, tựa vào một phiến đá bị nước chảy trôi bóng loáng, lặng lẽ ngắm trăng.
Ba ba đã qua đời, cả tinh cầu này chỉ còn lại một tiểu nhân ngư là cậu.
Theo lời ba ba, Mộng Gia Lạp có lẽ cũng đã không còn nhân ngư nào, nơi đó đã bị tắm máu, khi chạy trốn cũng đã gần như không còn ai sống sót.
Dù không thể kiểm chứng nhưng rất có thể cậu thật sự là tiểu nhân ngư duy nhất trên thế giới này.
Trước khi mất, ba ba từng nói rằng mọi sinh vật đều được tạo thành từ bụi vũ trụ. Nhớ đến họ, sẽ thấy được sao trời.
Ba ba còn nói, có một cách nữa để đánh thức nhân ngư đang ngủ đông: tìm được Hải Mộng Thạch tối thượng do mẫu thụ của Mộng Gia Lạp kết thành ——
Viên đá này phải mất nghìn năm mới hình thành, mang hình dáng tinh thạch, phát ra ánh sáng mộng ảo.
Nhưng mẫu thụ đã bị ngoại tộc chặt hạ, viên Hải Mộng Thạch duy nhất cũng bị cướp mất, chẳng ai biết đã rơi vào tay ai.
Tất cả những điều ba ba kể, có lẽ chỉ để an ủi cậu mà thôi.
Vì ba ba không muốn cậu rời khỏi đây, cũng chẳng thể nào sống lại, chỉ là muốn để cậu bớt cô đơn.
Ngân An đặt ba ba vào chiếc khoang ngủ đông từng dùng, hi vọng một ngày nào đó, ba ba sẽ tỉnh lại…
Ngân An lấy ra viên Hải Mộng Thạch của mình.
Viên này khác với Hải Mộng Thạch tối thượng, mỗi nhân ngư sinh ra đều có một viên riêng.
Khi nhân ngư được sinh ra, họ sẽ được làm lễ dưới mẫu thụ, mẫu thụ sẽ rơi xuống một viên Hải Mộng Thạch như một món quà dành cho đứa trẻ.
Ngân An là một viên quả màu bạc tinh oánh trong suốt, cậu chỉ có ba ba, chưa từng thấy phụ thân, cũng chẳng biết ông là ai.
Cậu từng hỏi ba ba. Khi nhắc đến phụ thân thì ba ba sẽ cười, nói đó là một con người rất lợi hại, rất dịu dàng.
Nhưng vì nhiều lý do, con người ấy cuối cùng vẫn phụ lòng ba. Vì vậy, ba ba vừa yêu vừa hận người đó.
Sau này, mỗi lần cậu hỏi thì ba ba sẽ gắt gỏng không muốn nhắc lại kẻ phụ lòng ấy nữa.
Ngân An không thật sự hiểu cô đơn là gì, chỉ thấy trong lòng có chút trống trải. Nhưng không sao, cậu còn có một người bạn tốt ——
Sau mặt nước truyền đến một tiếng động nhỏ, Ngân An quay đầu lại, thấy một cái đầu tròn màu lam ló lên, phía sau là chiếc đuôi giống như hai chiếc lá nhỏ. Một con cá voi con dễ thương trồi lên khỏi mặt nước.
"Lan Tinh!" Ngân An vui mừng cực kỳ, vươn tay chạm nhẹ vào đầu nó.
Tiểu cá voi dụi dụi đầu, biến thành hình dáng thiếu niên loài người.
“Tiểu chủ nhân.”
Ngân An ôm lấy Lan Tinh: “Em tới rồi! Ăn no chưa? Ta bắt cá cho em nhé? Em ở lại cùng ta ngắm sao.”
Lan Tinh gật đầu: “Ừ. Tiểu chủ nhân, em ăn no rồi. Ngài là thiếu gia, em là nô bộc, làm sao có lý khi chủ nhân lại đi bắt cá cho người hầu chứ. Thiếu gia đừng nói vậy nữa.”
Ngân An nắm tay Lan Tinh: “Ngoài thân phận chủ tớ, chúng ta vẫn là bạ bè mà.”
Lan Tinh cười thật hiền, dù đã biến thành thiếu niên, nhưng mỗi lần cười vẫn rất giống một chú cá voi, mang theo vẻ ngây ngô đặc trưng.
Đáng yêu hết sức.
Chỉ là Ngân An không biết, trong lòng Lan Tinh thì tiểu thiếu gia nhà mình mới là người đáng yêu nhất.
Bất kể là màu tóc, màu mắt hay đuôi vảy, thiếu gia đều là tộc nhân ngư hiếm có một không hai, huyết thống thuần chính. Dù tộc nhân ngư còn thịnh vượng, thiếu gia cũng là quý tộc tuyệt đối.
Ngoại trừ... cữu cữu của thiếu gia.
Chuyện này, Lan Tinh tuyệt đối không dám nhắc tới.
Ca ca của chủ nhân có lẽ đã hi sinh ở Mộng Gia Lạp.
Chủ nhân có thể đưa tiểu thiếu gia chạy thoát, đã là may mắn lớn.
Lan Tinh lúc đó còn nhỏ, không nhớ rõ mọi chuyện.
Nhưng dù sao cũng biết nhiều hơn Ngân An luôn ở trong khoang ngủ.
Ngân An và tiểu Lan Tinh cùng nhau ngắm trăng, ngắm sao. Dần dần, mây đen kéo đến, che phủ ánh trăng, trời bắt đầu đổ tuyết.
Tiểu cá voi quay về biển ngủ, Ngân An một mình cuộn tròn lại, cái đuôi đặt bên mép đảo nhỏ, mơ màng đón tuyết rơi.
Đột nhiên, một vệt sáng xẹt qua bầu trời.
Sao băng?
Sao lại có sao băng vào lúc này?
Ánh sao băng rực rỡ, ngày càng lớn, phát ra ánh sáng ngũ sắc chói mắt, cuối cùng hóa thành một luồng sáng trắng lóa mắt, rơi xuống ——
Ba giây sau, một vật thể hình cầu trắng toát hạ cánh cạnh Ngân An.
Trứng khổng lồ?
Đây là thứ gì?
Ngân An vừa kinh hãi vừa tò mò.
Quả trứng to trôi nổi bên mặt biển.
Vỏ ngoài trắng bạc, có vài chỗ rỗng, một số chỗ cháy đen, có vết nứt.
Ngân An bơi đến, ghé sát nhìn vào lớp vỏ trong suốt, sau một lúc mới nhận ra đây là thứ ba ba từng kể — pha lê.
Bên trong... hình như có người.
Có mùi máu.
Qua khe nứt, cậu thấy một con người đang bị thương nằm bên trong.
Đây là... một khoang ngủ đông khổng lồ?
Ngân An không biết nhiều về công nghệ nhân loại. Tuy có gen truyền thừa và những câu chuyện ba ba kể thì cậu cũng hiểu được kha khá, nhưng vì sống quá lâu trong môi trường đơn điệu nên sự hiểu biết cũng không sâu.
Thực chất, đó là một khoang thoát hiểm. Nhưng với Ngân An, nó chẳng khác gì khoang ngủ đông.
Tất cả đều là để cứu người.
Cậu nhìn thấy trên cánh cửa khoang có vạch năng lượng màu xanh lá, hiển thị như pin sạc.
Trên đó ghi: "98%".
Ngân An nhận ra những con số đó, là ba ba từng dạy.
Có nghĩa gì vậy nhỉ?
Cậu vẫy vẫy cái đuôi.
Đột nhiên, tiếng máy móc vang lên khiến cậu giật bắn mình.
“Khoang thoát hiểm đang tự chữa trị, 99%. Phát hiện không thể đóng kín vết nứt. Đã hạ cánh an toàn. Sắp mở ra. 3... 2...”
Ngân An biết đây là đếm ngược. Cậu tính bơi ra xa, nhưng vô tình chạm vào nút bên cạnh cánh cửa.
“Cạch.”
Cửa mở ra.
Ngân An tò mò ghé nhìn vào.
Bên trong mọi thứ đã hư hỏng nặng. Một con người đầy máu nằm đó.
Người đàn ông này rất cao, vóc dáng vượt xa cậu, vai rộng chân dài, gương mặt cương nghị tuấn tú và vô cùng anh tuấn. Đôi mắt nhắm chặt, như đang chìm vào hôn mê sâu.
Có phải do vết thương mà ngất đi không?
Ngân An ghé sát hơn.
Trên người người đàn ông tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Đó là khí chất tích tụ sau năm tháng chinh chiến nơi chiến trường, dù đang hôn mê cũng không mất đi vẻ uy nghiêm sắt thép ấy.
Giống như một con hổ đang ngủ say, vẫn khiến những sinh vật xung quanh sợ hãi.
Đáng sợ thật.
Hay là... kệ luôn đi nhỉ?
Ngân An vốn là một tiểu nhân ngư không thích xen vào chuyện người khác.
Vứt anh ta ở đây, sống chết mặc kệ... Không được, hòn đảo này nhỏ quá, lỡ ai thấy thì…
Thôi đẩy ra xa một chút, để trôi ngoài biển dạt vào bờ, sống hay chết gì thì…
... cũng chẳng liên quan tới mình.
.
Đột nhiên, viên Hải Mộng Thạch trên cổ Ngân An sáng lên.
Gì vậy?
Nó đã bao nhiêu năm không phát sáng rồi.
Cậu còn tưởng nó hỏng rồi cơ…