Sự thật thì đó là một người dương tộc được phái đến với mục đích rõ ràng, là một kẻ nằm vùng mà một quý tộc khác cài vào.
Người dương tộc ấy lén vào dinh thự của nguyên soái để đánh cắp cơ mật, nhưng bị quản gia phát hiện. Theo quân pháp, Đường Phù Sơ đã cho người này rời đi.
Anh chưa từng cố ý sai người đánh gãy chân thiếu niên ấy. Có lẽ cậu ta thật sự bị thương và mất máu, cộng thêm phía sau lưng có quý tộc chống đỡ muốn trả thù nên mới cố ý khuếch đại, bịa đặt, khiến tin đồn “nguyên soái tàn bạo với người gối kề” lan truyền khắp mạng.
Thực tế, anh chưa bao giờ động đến cậu thiếu niên đó, gặp mặt cũng chẳng được mấy lần, càng không ra tay.
Nhưng những lời đồn ấy, Đường Phù Sơ chưa từng lên tiếng thanh minh. Anh không để tâm.
Gần đây, anh cũng chẳng mấy mặn mà với việc lập gia đình. Thay vì vì chữa bệnh tinh thần hỗn loạn mà miễn cưỡng cưới ai đó, anh thà ở một mình. Huống chi, mỗi lần nhìn những thiếu niên thuộc hệ trị liệu tỏ ra né tránh mình còn không kịp, anh liền hoàn toàn mất hứng.
Anh không thích cưỡng ép người khác, càng không thích những kẻ trôi theo dòng, không có chính kiến.
Vì thế, Đường Phù Sơ cứ độc thân suốt hai mươi chín năm.
Nói dài không dài, bảo ngắn chẳng ngắn, nhưng đôi khi, trong những đêm tỉnh mộng, anh vẫn cảm thấy cô quạnh.
Chỉ là, tính cách khiến anh không chủ động giải thích điều gì, cũng chẳng hối hận.
Những kẻ tiếp cận anh đều mang theo lợi ích và mục đích. Chưa từng có ai thật lòng.
Bởi vậy, khi tiểu ngân ngư của mình nhìn anh như thế này, trong lòng Đường Phù Sơ thấy ấm áp.
Nhưng thật ra, tiểu nhân ngư chỉ nghĩ là anh… mắc một đống nợ.
Ngân An càng thêm thấy Đường tiên sinh thật đáng thương, bèn nhảy xuống giường, ra hiệu muốn đi bắt cá cho anh.
Cá biết bắt cá đấy nhé, còn là tay bắt cá cừ khôi!
Cậu ra sức dùng tay diễn tả, nói:
“Ăn cá!”
Cậu còn vẽ hình con cá trong lòng bàn tay anh.
Nguyên soái bật cười:
“Anh không ăn.”
Ngân An ngẩn người.
Cậu chớp đôi mắt đẹp, nghiêng đầu. Cá ngon như thế cơ mà, sao lại không ăn?
“Anh phải đi xem Ladon.” Đường Phù Sơ giải thích: “Rồi đi săn.”
Anh muốn kiểm tra xem cơ giáp hỏng hóc thế nào, có còn bay được hay gửi tín hiệu ra ngoài được không.
Ngoài ra, với thể trạng con người, muốn nhanh chóng bổ sung năng lượng thì nên ăn thú loại chứ không phải cá.
Tiểu nhân ngư ngơ ngác gật đầu, dõi mắt theo Đường Phù Sơ ra cửa.
Đường Phù Sơ đi thẳng tới vị trí cơ giáp Ladon, mở giao diện kiểm tra. May mắn là chỉ bị hỏng chứ chưa báo hỏng, các linh kiện quan trọng vẫn hoạt động được.
Anh khởi động chế độ tự chữa trị của Ladon, giao diện báo cần từ hai đến năm ngày để hoàn tất.
Đường Phù Sơ thở phào. Cũng may, không quá lâu.
Nếu anh biến mất quá lâu, trong quân có khi lại sinh gian tế, làm lòng quân dao động.
Gian tế không trừ, binh lính khó yên.
Anh lấy từ cơ giáp ra một cây linh cung — loại cung năng lượng sử dụng tinh thạch để phát lực, uy lực cực lớn, khi kéo ra lóe ánh sáng lam chói mắt.
Từ cơ giáp bước xuống, anh lần theo dấu vết thú dữ.
Chẳng mấy chốc, theo dấu chân trên tuyết, anh đã tìm thấy một con sói hoang cỡ trung.
Kéo cung, bắn tên — con sói gục ngay tại chỗ.
Nguyên soái xách cung, mang theo con sói quay lại nơi ở. Nhưng khi về, anh phát hiện trong tiểu cự trứng không còn bóng người.
Lạ thật. Nhân ngư đi đâu rồi?
Lúc này, Ngân An đang lặng lẽ trò chuyện với Lan Tinh. Tiểu cá voi vì thân hình chưa lớn nên còn có thể tới gần bờ, nhưng vẫn phải ở khu vực nước sâu. Ngân An bơi ra đó.
“Tiểu chủ nhân, người kia là ai vậy?” Lan Tinh hỏi.
“Ta thấy, anh ấy chắc là đánh hắc công.” Ngân An đáp.
“Cả đêm quan sát, ta nghĩ anh ấy chắc là đang nợ nần…”
“Không thể nào, tiểu chủ nhân, lỡ anh ta là quý tộc thì sao?”
“Quý tộc sao có thể một mình trôi dạt tới nơi này!” Ngân An nheo mắt, ra chiều cân nhắc kỹ càng.
“Tiểu chủ nhân nói cũng đúng! Vậy giờ làm sao? Hay mình đi luôn đi!” Tiểu cá voi sốt ruột, chẳng muốn cậu tiếp xúc nhiều với người kia.
Dù sao, chủ nhân đời trước từng dặn, hy vọng cậu cả đời bình an.
Ngân An lưỡng lự: “Nhưng… khi ở gần anh ấy, Hải Mộng Thạch của ta sáng lên. Tạ nghĩ… muốn cùng anh ấy quay lại xã hội loài người.”
“Nguy hiểm quá!” Lan Tinh nhớ rõ nhân loại từng tàn sát nhân ngư.
Ngân An đáp: “Ta không biết anh ấy nghèo hay giàu, vì ta không hiểu rõ xã hội loài người. Nhưng ta tin vào trực giác nhìn người, anh ấy sẽ không ức hiếp ta. Anh ấy là người tốt.”
Nếu không thì Hải Mộng Thạch đã chẳng sáng.
Vận mệnh đã định sẵn, Ngân An cảm thấy nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này sẽ khó mà tìm thấy Hải Mộng Thạch phù hợp nữa.
“Tiểu chủ nhân, chẳng lẽ ngài muốn vi phạm ước định với chủ nhân sao…”
“Ta…”
*
Nguyên soái ngồi xổm xuống, lột da, lọc xương con sói, đặt lên giá nướng, cuối cùng rưới thêm rất nhiều thì là và nước sốt.
Anh vốn không rành nấu nướng, trước giờ ăn nhiều nhất chỉ là dinh dưỡng tề, nên vừa ăn dinh dưỡng tề vừa nướng thịt.
Thịt này có ô nhiễm mức thấp, nhưng ảnh hưởng không lớn, ăn chút cũng không gây cuồng táo.
Chẳng mấy chốc, mùi thịt nướng lan tỏa khắp nơi.
Ngân An và tiểu cá voi ngâm mình dưới nước, thỉnh thoảng nổi lên rồi lặn xuống, cũng ngửi thấy mùi thơm ấy.
“Tiểu chủ nhân, mau quyết định đi, chúng ta về thôi!”
“Được!” Ngân An siết chặt tay.
Lan Tinh chớp mắt: “Kỳ lạ, mùi gì thơm thế này…”
Ngân An quay lại, thấy Đường tiên sinh đang nướng gì đó bên bờ biển, cậu nuốt nước bọt.
“Tiểu chủ nhân, ngài sẽ không… vì cái này mà đổi ý đấy chứ…?”
“Yên tâm, ta là loại cá vì mỹ thực mà cúi đầu sao? Ngươi xem thường thiếu gia ngươi quá rồi đấy!” Ngân An thề chắc nịch.
“Ta sẽ không bị đồ ăn mê hoặc! Chỉ là… nướng BBQ thôi mà…”
“Được rồi, tiểu chủ nhân, vậy chúng ta đi… ơ?”
Lan Tinh còn chưa nói xong đã thấy tiểu chủ nhân lao vèo về phía bờ như tia chớp.
Nó vội vàng trồi lên mặt nước đuổi theo.
Đường Phù Sơ nướng thịt vốn là để dụ tiểu nhân ngư xuất hiện.
Nếu cậu ở đây đã lâu, rất có thể toàn ăn cá sống để sống qua ngày. Ăn đồ chín với cậu chắc là hiếm lắm.
Làm gì có sinh vật nào cưỡng nổi mỹ thực chứ?
Ít nhất, nguyên soái tin rằng tiểu nhân ngư sẽ không.
Nhớ tới gương mặt đáng yêu kia, khóe môi anh khẽ cong.
Nhưng nghĩ đến chuyện cậu vừa biến mất, lòng anh lại dấy lên chút lo lắng.
Mùi thịt nướng từ từ tỏa ra, Đường Phù Sơ xiên thịt vào que, nhìn ra biển, thấy hai bóng đen.
Thị lực anh rất tốt nên lập tức nhận ra một trong đó là tiểu nhân ngư, và cậu đang bơi về phía mình.
Giây phút ấy, tâm trạng anh bỗng trở nên vui đến lạ.
Chỉ là… phía sau cậu còn có một con cá voi.
Không chút do dự, bản năng đối diện nguy hiểm khiến anh rút cung, mũi tên năng lượng xanh lam lao về phía cá voi phía sau Ngân An.
“Nguy hiểm!”
Ngân An nhìn thấy tất cả, vội chắn trước mặt Lan Tinh.
Không ngờ cậu lại che chở cho con cá voi kia, Đường Phù Sơ không kịp nghĩ nhiều, tim như thắt lại, anh vỗ đôi cánh rồng lao về phía Ngân An.
Cánh rồng dang rộng bao trùm lấy cậu.
Mũi tên xanh lam chạm vào lớp vảy cứng, bị bật ngược và rơi xuống biển.
Đường Phù Sơ ôm chặt tiểu nhân ngư, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.
Ngân An lại được anh ôm lần nữa, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ diệu.
Với Đường tiên sinh, tiểu cá voi là sinh vật xa lạ, tất nhiên sẽ coi là nguy hiểm.
Vì thế, lần nào anh cũng cứu cậu.
Ngân An vòng tay ôm eo anh, khẽ cười.
Nhưng thế này thì không được, cậu không thể xóa bỏ món nợ ân cứu mạng, vì lần này đâu phải nguy hiểm thật sự.
Vừa lên bờ, Ngân An liền giải thích rằng tiểu cá voi là bạn mình.
Tuy không cùng ngôn ngữ, nhưng cả hai vừa nói vừa ra hiệu, lại hình thành được không ít ăn ý.
“Nó là bạn ta, xin lỗi, anh có bị thương không?”
“Không sao. Là anh phải xin lỗi, chưa tìm hiểu đã tấn công bạn em.”
Ngân An lắc đầu.
Cậu ở dưới nước không sợ lạnh, nhưng vừa lên bờ đã thấy hơi rét, nhất là trên người vẫn mặc chiếc sơ mi trắng Đường Phù Sơ đưa, giờ đã ướt đẫm.
Đường Phù Sơ cởi áo sơ mi của cậu ra, lấy áo khoác của mình choàng lên người cậu.
“Đường tiên sinh, anh không lạnh sao?”
Ngân An nhìn anh sau khi cởi áo khoác, lộ ra bờ vai rắn chắc dưới lớp sơ mi.
“Anh không sợ lạnh.”
Chưa nói đến tố chất từng trải qua trăm trận, anh còn mang huyết thống rồng, vốn cường tráng hơn người.
Hai người gọi tiểu cá voi lại gần, nó biến thành dạng người với quần áo đơn giản.
Đường Phù Sơ đưa cho nó một bộ đồ mới, rồi chia thịt sói nướng cho hai người.
Ngân An đặt tay lên miếng thịt, ô nhiễm bên trong dần bị hơi thở của cậu thanh lọc.
Đường Phù Sơ nhận ra sự thay đổi của thịt, hơi ngạc nhiên.
“Em có thể thanh lọc ô nhiễm trong thịt?”
“Ừ.” Ngân An gật đầu, đưa phần đã lọc cho tiểu cá voi, rồi mới cầm phần của mình.
Cậu thanh lọc hết thịt sói, cuối cùng mới ăn: “Anh nướng ngon lắm!”
Đường Phù Sơ cắn một miếng phần thịt đã được lọc, hương vị tươi ngon, mềm tan trong miệng, đến anh vốn kiến thức rộng cũng ngẩn ra mấy giây: “Không, là nhờ em lọc mới ngon.”
Thịt chẳng những tinh khiết mà còn có tác dụng trấn an tâm thần hỗn loạn!
Anh lấy ra trấn an tề để so sánh.
“Đây là gì?” Ngân An tò mò.
“Trấn an tề, một loại dung môi giúp ổn định tinh thần của người trong đế quốc.”
“Ta muốn thử.” Ngân An chìa tay.
“Không ngon đâu…”
“Nhưng trông thú vị mà.” Ngân An nhìn màu vàng nhạt của dung dịch, thấy giống nước chanh cậu từng làm khi nhỏ.
Cậu nhận lấy, uống một ngụm.
“Ọe…”
Cái gì thế này! Khó uống quá! Cá thề là sẽ không bao giờ uống nữa!