Trong mắt thầy Trần như toát ra một thứ ánh sáng khó mà diễn tả, ông ta nói bằng giọng chắc nịch: “Bên dưới mộ của ông cụ Đình... còn có một ngôi mộ khác!”
Nghe tới đây, bác cả tôi lập tức dựng ngược lông tóc, xua tay lia lịa: “Không thể nào! Không thể nào! Sao lại có chuyện như vậy được? Đất đó hồi xưa thầy đạo tràng đã coi kỹ rồi, nếu bên dưới thực sự còn có mộ, ông ta đâu thể không nói cho bọn tôi biết.”
Thầy Trần nghe bác cả nói xong chỉ cười khẩy một tiếng: “Nếu ông thầy đạo tràng mà anh nói có thể nhìn ra được bên dưới còn một ngôi mộ, thì cha anh đã chẳng phải là cha anh rồi.”
Câu đó khiến tôi và bác hai đều sững sờ, bác hai lên tiếng: “Bạn già, anh đừng có úp mở nữa, nói thẳng ra đi.”
Thầy Trần rít một hơi thuốc, không vội trả lời bác hai, mà chỉ vô cái quan tài trong linh đường, rồi quay sang hỏi tôi: “Tiểu Dương, mày biết ông ấy làm nghề gì không?”
Tôi gật đầu: “Thợ hồ.”
Thầy Trần lại hỏi: “Vậy mày biết tao làm nghề gì không?”
Ban đầu tôi định nói “đạo sĩ” hay gì đó, nhưng nghĩ lại phong thái của thầy Trần hình như không giống đạo sĩ lắm, dù trên người ông có mang tiền đồng và bùa, nhưng tôi vẫn không thể liên tưởng ông ta với đạo sĩ được. Vậy là tôi lắc đầu nói không biết.
Thầy Trần tự trả lời câu hỏi của mình: “Tao là thợ làm giày.”
Nói xong, tôi bỗng nhớ lại câu ông từng nói khi kêu tôi thay giày cho ba tôi: “Giày phân trái phải, đường chia âm dương, người âm đi đường âm, người dương đi đường dương, nếu lỡ lạc đường, mau mau quay đầu!”
Bác cả ngạc nhiên vội hỏi: “Thầy Trần không phải thầy phong thủy sao?”
Thầy Trần lắc đầu: “Tôi chỉ là thợ làm giày thôi, cả đời giỏi nhất là làm giày cho người. Sống thì làm giày dương, chết thì làm giày âm. Làm riết cũng hơn ba mươi năm rồi.”
Ba người bọn tôi im lặng nghe thầy Trần nói, không dám ngắt lời.
Thầy Trần nói tiếp: “Tiểu Dương, mày còn nhớ lúc ba mày từ trong quan tài bước ra, dưới chân có mang một chiếc giày vải đen không? Người âm có đường của người âm, người dương có đường của người dương. Mang giày nào thì đi đường đó. Ba mày bị chiếc giày âm đó dắt lạc đường, vô luôn quan tài của ông nội mày. May mà ổng chỉ mang một chiếc, chớ mà mang đủ cặp là tiêu đời rồi.”
Ba tôi gặp chuyện không may, tôi vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại, nghĩ thầm không biết thằng khốn nạn nào lại cho ba tôi mang giày âm. Nghĩ vậy, tôi liền hỏi thẳng.
Thầy Trần chỉ tay xuống đất, thấp giọng nói: “Là người nằm dưới mộ bị ông nội mày đè lên đó.”
Ông ta nói: “Kẻ đó không cam chịu bị mộ ông nội mày đè, nhưng không làm gì được ông nội mày, đành ra tay với con cháu. Ban đầu nó nhắm tới mày, nhưng ông nội mày bò ra canh bên giường mày, nên nó mới quay sang hại ba mày.”
Tới đây bọn tôi mới biết, thì ra ông nội bò ra khỏi mộ không phải để hại gia đình, mà dù đã chết, ông nội vẫn muốn quay về bảo vệ cháu mình.
Nếu điều này là thật thì mọi chuyện đều trở nên hợp lý. Vì sao ông nội lại nằm cạnh tôi chứ không phải bác cả hay bác hai, vì sao sau khi trở về ông nội lại kêu tôi mau chạy, vì sao khi tôi ngất xỉu ông nội lại đứng bên cạnh... Hóa ra tất cả những điều đó đều là để bảo vệ tôi.
Nghĩ lại, tôi thấy mình thật có lỗi, trước đó tôi còn oán trách ông nội, trách ông không chịu yên nghỉ, ai ngờ... Tôi thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Vậy còn ông Trần thợ hồ thì sao?” Dù sao thì bác hai cũng là cảnh sát, trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện này. Tuy bác ấy nói với dân làng là chú Trần thợ hồ chết vì bệnh tim, nhưng thực ra chính bác ấy cũng không tin. Dù dân làng không nói ra, nhưng ai cũng ngầm cho rằng cái chết của chú ấy là do ông nội tôi gây ra, bác hai muốn rửa sạch tiếng oan cho ông nội.
Thầy Trần liếc nhìn linh đường của chú Trần thợ hồ rồi nói tiếp: “Ông ta là thợ hồ, xây nhà dương cho người sống, sửa mộ âm cho người chết. Nhưng mấy năm gần đây ông ta toàn sửa mộ âm, nhiễm âm khí nặng, không chết sớm mới lạ. Đã vậy còn đắc tội với người dưới mộ kia, nếu không nhờ ông cụ Đình che chở, ngay lần đầu vô sửa mộ cho ông cụ Đình là ổng chết rồi.”
Tôi hỏi thầy Trần: “Dưới mộ ông nội con rốt cuộc là ai vậy?”
Thầy Trần lắc đầu nói: “Tao cũng không biết. Nhưng với vị trí dưới đó chắc cũng hơn hai trăm năm rồi. Mày còn nhớ trước khi đào mộ ông nội mày, tao có tung đồng xu không? Đó là ‘ném đá dò đường’, hỏi coi có đào được không. Tao hỏi tới mười lần người dưới kia mới chịu. Tao là thợ làm giày, hai đường âm dương chẳng ai làm khó tao, gặp kẻ lợi hại tới mấy thì hỏi ba, bốn lần là xong, đằng này nó ép tao hỏi tới mười lần, mà lần cuối còn nhờ ông nội mày giúp mới được đó. Mày nghĩ coi, loại lợi hại như vậy mấy ông thầy đạo tràng nhìn ra nổi không? Nói thiệt, nếu không phải ông cụ Đình chọn cái mộ này, ngay cả tao cũng không biết bên dưới còn chôn một kẻ dữ vậy đâu.”
Nghe tới đây, tôi đã hiểu ra không phải thầy đạo tràng giấu bọn tôi, mà bản thân ông ta cũng không biết bên dưới mộ ông nội còn một cái mộ khác!
Tôi thực sự không dám tưởng tượng bên dưới mộ ông nội là thứ gì. Trong mắt tôi, thầy Trần đã là một nhân vật cực kỳ lợi hại rồi, mà còn nói nếu không nhờ ông nội chọn chôn ở bên trên thì ông ta cũng không biết bên dưới vẫn còn một ngôi mộ khác.
Nhưng thứ ghê gớm vậy mà ông nội tôi còn trấn áp được nó, vậy ông phải là người dữ dằn cỡ nào? Tôi cũng muốn hỏi thầy Trần chuyện này lắm, nhưng lại bị bác hai cắt ngang.
“Bạn già, hồi nãy anh kêu bọn tôi đừng kiếm xác cha nữa, giờ anh chịu nói lý do chưa?” Bác hai tôi lái sang chủ đề hồi nãy.
Thầy Trần vẫn y như hồi nãy, không trả lời liền, mà quay qua hỏi bác cả: “Anh biết cha mình hồi trước làm nghề gì không?”
Bác cả nói: “Nghe đâu hồi trẻ đánh Nhật, sau đó về làng thì cứ làm nông thôi.”
“Còn anh?” Thầy Trần hỏi tiếp bác hai, bác hai cũng trả lời y chang.
“Vậy là hai người hoàn toàn không biết gì về cha mình rồi.” Thầy Trần thở dài, rồi nói tiếp: “Anh biết sao hồi trước tôi không bao giờ vô làng mấy anh không?”
Đây là sự thật, bác cả và bác hai đều biết, mà người trong làng cũng rõ, trước giờ thầy Trần chưa từng bước vô làng tôi, có tới thì cũng chỉ đứng ngay cổng làng thôi. Vì vậy trước khi đi mời, bác hai cũng không chắc có mời được thầy Trần tới không.
“Bởi vì đạo hạnh của tôi trước mặt cha hai anh, còn chưa đáng gọi là nhập môn nữa. Trong làng có một bậc tiền bối như vậy trấn giữ, anh nói coi tôi dám vô không?” Thầy Trần nói không chút ngượng ngùng, trái lại còn có vẻ hãnh diện nữa.
Bác cả và bác hai nhìn nhau, trong mắt đối phương đều mịt mờ khó hiểu. Bác hai hỏi: “Chẳng lẽ cha tôi cũng là thợ làm giầy?”
“Không phải.” Thầy Trần đáp: “Tôi cũng không rõ cha anh thuộc nghề nào, nhưng hình như nghề nào ông cụ cũng rành hết. Nếu thật phải nói ông cụ làm nghề gì, tôi nghĩ... có lẽ ông cụ là thầy dẫn xác!”
Thầy dẫn xác? Tôi đọc thầm cụm từ này trong lòng.
Đây không phải là truyền thuyết ở vùng Tương Tây tỉnh Hồ Nam sao? Chẳng lẽ có thật?
Nói sơ qua vị trí quê tôi, nó nằm ở rìa phía Tây Hồ Nam, chỉ cách Trùng Khánh có một con sông, cũng rất gần Quý Châu. Thành ra tiếng nói ở đây gần giống Trùng Khánh, một số từ cũng tương đồng với Quý Châu. Nhưng dù vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ một người ngày thường chỉ biết cuốc đất trồng cây, cày ruộng cấy lúa như ông nội lại là thầy dẫn xác!
Bác cả tôi cũng tỏ ý nghi ngờ: “Không thể nào, tôi chưa từng nghe cha nhắc tới, cũng chưa thấy ông cụ dẫn xác bao giờ.”
Thầy Trần gật gù: “Đó mới là chỗ lợi hại của ông cụ Đình, ẩn nhẫn năm sáu chục năm mà không để ai phát hiện. Nếu không phải tôi tận mắt thấy ông cụ xuất chiêu ‘đổi trời thay đất’, tôi cũng không dám nói ông cụ là thầy dẫn xác đâu. Huống chi bây giờ giao thông thuận tiện rồi, ai còn cần dẫn xác nữa.”
Nghe tới đây, bọn tôi lại đơ người một lần nữa. Trước đó thầy Trần nói “ném đá dò đường” tôi còn nghe hiểu được, nhưng còn câu “đổi trời thay đất” này lại là gì đây?