Nơi Tống Dư và Lục Thừa Kiêu đang ẩn náu thực chất là vùng Ô Đầu Sơn, dãy núi nhỏ kéo dài tận phía tây bắc.
Trong sơn cốc, sương mù dày đặc như khói phủ. Dù đứng dưới đáy vực ngước nhìn lên, hay ghé trên đỉnh núi nhìn xuống, cũng chỉ thấy mây trắng bảng lảng, như ẩn như hiện giữa màu xanh thẳm của lá cây và sắc xám bạc của đá vách.
Bọn sơn phỉ dưới vực chạy một vòng quanh đỉnh, tìm kiếm khắp nơi nhưng vô ích. Có kẻ buông lời:
“Cao thế này, ngã xuống ắt thịt nát xương tan, xác cũng chẳng còn nguyên, biết đâu đã bị thú dữ tha đi.”
Đám cướp đều gật gù đồng ý, coi như có cớ về báo công. Thế rồi từng tốp một rút lui, quay về trại.
Chỉ khi trong khe núi hoàn toàn tĩnh lặng, Tống Dư mới dám thở ra một hơi dài. Từ lúc xe ngựa bị chặn đến giờ, tim nàng vẫn treo lơ lửng nơi cổ họng. Nàng nghĩ, chưa kịp rơi xuống vực đã có thể chết vì nghẹt thở.
Hai người ngồi tạm trên thân cây mọc chênh vênh bên vách đá, tuy thoát được hiểm cảnh nhưng bốn bề trơ trọi, chẳng có lối lên, cũng không thể thoát ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT