Xe ngựa của Tống Dư rời khỏi cửa thành, men theo con đường quanh co uốn lượn, chậm rãi tiến vào sơn đạo.
Di Châu vốn nhiều núi non trùng điệp, đường núi không phải chuyện lạ, chỉ là lộ trình hôm nay nàng đi lại chẳng phải con đường quen thuộc.
Lần này theo nàng chỉ có mấy nha hoàn, bà tử và vài gã sai vặt thường ngày ở trong phủ, xưa nay chưa mấy khi ra ngoài xa, nên chẳng ai tỏ tường lối đi.
Mã phu do huyện nha cử tới vừa thong thả đánh xe vừa nói: “Qua ngọn núi này là đến Thang Âm, dân bản xứ đều quen đi lối tắt này.”
Tống Dư nghĩ, đã là người huyện nha dẫn đường, ắt hẳn không sai sót.
Trong rừng, chim hót ríu ran, xe ngựa lách qua lùm cây rậm rạp, cành lá xanh sẫm khẽ quệt vào thành xe vang lên những tiếng “cốc cốc”.
Từ lúc bước vào núi, trong lòng Tống Dư đã lảng vảng một nỗi bất an. Chẳng hiểu sao, nàng lại nhớ tới chuyện từng xảy ra ở kinh thành—nếu không nhờ Hoa Huyên cứu giúp, e là đã rơi vào hiểm cảnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT