Gần tới giờ ngọ, khách thương theo quan đạo qua trấn Bạch Hạc bắt đầu ùn ùn tiến vào. Bạch Hạc gọi là trấn, nhưng so với các trấn khác thì rộng lớn hơn nhiều, phố chính san sát cửa hiệu, cảnh buôn bán thập phần phồn thịnh. Trong đó tửu lâu và khách điếm chiếm nhiều mặt tiền nhất.
Xe ngựa của Tiêu Tĩnh Lâm đi ngang qua Phượng Tiên Lâu mà Nhậm lão thái gia từng nhắc tới, nàng chỉ liếc mắt rồi thu hồi tầm nhìn, hiển nhiên không mấy hứng thú.
"Giờ cũng không còn sớm, chúng ta tìm chỗ ăn cơm thôi.” Tiêu Tĩnh Lâm quay sang nói với Nhậm Dao Kỳ.
Nhậm Dao Kỳ gật đầu. Trước kia, khi còn ở Nhậm gia, trừ những khi theo mẫu thân vào chùa dâng hương và ăn chay tại đó, nàng chưa từng dùng cơm ở ngoài.
Trấn Bạch Hạc có nhiều tửu lâu và quán ăn, nhưng đa phần chỉ tiếp đãi thương lữ qua lại, để nói về sang quý, Phượng Tiên Lâu cũng chỉ được coi là loại khá nhất ở đây.
Xe rẽ vào một ngõ nhỏ, rời con phố lớn. Nhậm Dao Kỳ nhìn cảnh vật hai bên, thấy quen thuộc: nơi này nàng từng tới vài lần, gần miếu Quan Công.
Tiêu Tĩnh Lâm nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT