Hai người ngồi xuống, bắt đầu bàn chuyện hợp tác.
Lương Cẩn Nghiên trở về phòng, lấy điện thoại ra mở nguồn. Cô thấy Tần Tương Mặc đã gọi cho mình hai cuộc, còn ba mẹ thì vẫn chưa có động tĩnh gì, chắc là vẫn chưa thấy tin.
Cô âm thầm cầu nguyện: mong là hệ thống lọc tin của ba mẹ đủ mạnh để không bao giờ lướt thấy chuyện này thì tốt quá.
Ngoài ra, cô còn nhận được vài tin nhắn WeChat. Có lẽ vì sự việc quá “kinh khủng” nên cũng ít người dám nhắn riêng cho cô.
Cố Hiểu Kỳ nhắn hai tin. Thấy cô không trả lời, cũng không hỏi thêm gì, chỉ nhắn rằng nếu cần gì thì cứ liên hệ.
Tiếp theo là Tần Ưu – bạn thân từ thời đại học – gửi một tin nhắn thoại. Cô ấy rất lo cho Lương Cẩn Nghiên, nhưng hiện đang đi công tác xa nên chưa thể quay về ngay.
Lương Cẩn Nghiên lần lượt trả lời từng người đã nhắn hỏi thăm để báo bình an.
Ngoài ra, trên giao diện tin nhắn còn hiện một chấm đỏ – là lời mời kết bạn của Tần Càn Vũ:
[Lương Cẩn Nghiên, chúng ta nói chuyện một chút.]
Nói chuyện cái quỷ gì chứ.
Tuy vậy, cô cũng không từ chối ngay, chỉ là tạm thời... để đấy đã.
Xử lý xong mọi chuyện, cô quay sang nhìn Tần Tương Mặc:
– Nếu muốn hợp tác, yêu cầu của anh là gì?
Tần Tương Mặc trả lời ngắn gọn:
– Tuyên truyền.
Anh từ tốn giải thích: bố mẹ anh là người sáng lập công ty thương mại điện tử xuyên biên giới “Starry”. Hiện tại công ty phát triển khá tốt ở nước ngoài, nhưng vẫn tập trung vào các sản phẩm giá rẻ để cạnh tranh. Tuy nhiên, thị trường quốc tế ngày càng khốc liệt, nếu cứ duy trì cách làm cũ thì không ổn lâu dài. Vì vậy, bên cạnh việc giữ lợi thế hiện tại, họ cũng muốn chuyển hướng.
Ý tưởng của Tần Tương Mặc là xây dựng một thương hiệu riêng.
Mà đã xây dựng thương hiệu thì không thể thiếu việc truyền thông và marketing.
“Một tổng tài trẻ tuổi, đẹp trai, thú vị, lại sâu sắc và tình cảm” Tần Tương Mặc vừa đan tay trước ngực, vừa nghiêm túc như đang nói đến một phi vụ làm ăn lớn – Nếu hình tượng này được định hình, từ đó về sau cứ nhắc tới Starry là người ta nhớ tới anh, đồng nghĩa với có sẵn lưu lượng truyền thông.
Lương Cẩn Nghiên: “…”
Cô bỏ bao công sức xây dựng hình tượng cá nhân, thế nào lại bị anh ta “bám ké” thế này?
Thật ra ban đầu, Tần Tương Mặc không nghĩ đến chuyện này. Chỉ là dựa vào kinh nghiệm tiếp xúc với cô trước đây, anh biết nếu trực tiếp nói muốn giúp cô, chắc chắn cô sẽ từ chối. Nhưng nếu biến thành “hợp tác”, cô sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều.
Mà càng nói, anh lại càng cảm thấy kế hoạch truyền thông này đúng là khả thi thật.
“ Sao nào?”
Tần Tương Mặc nhìn thẳng vào cô, chìa tay ra: “Chúng ta có thể cùng có lợi, đôi bên cùng thắng.”
Lương Cẩn Nghiên suy nghĩ một chút, rồi đưa tay ra nắm chặt tay anh:
– Được, vậy chúc chúng ta… hợp tác vui vẻ!
Cả hai bên đều ngầm thở phào nhẹ nhõm khi đã đạt được thỏa thuận ban đầu.
Tần Tương Mặc nói:
– Tôi sẽ nhờ luật sư soạn một bản hợp đồng.
Lương Cẩn Nghiên đáp ngay:
– Vậy tôi cũng sẽ liên hệ luật sư sớm.
Tần Tương Mặc ngẫm nghĩ một chút, rồi nói tiếp:
– Tình hình của em bây giờ khá gấp, tôicó thể tạm thời phối hợp quay một video trước, coi như thể hiện thành ý.
Vừa dứt lời, anh nhìn vào mắt Lương Cẩn Nghiên – vai bất giác căng cứng lại.
Xuất hiện rồi! Chính là ánh mắt đó! Ánh mắt sáng rực tràn đầy nhiệt huyết đáng sợ!
Anh lập tức nhớ lại những nội dung trong kênh “Làm cơm cho Tần tiên sinh”…
Từ từ… đừng nói là cô định…
Quả nhiên, Lương Cẩn Nghiên nhanh chóng mở một tập video cũ trong loạt “ẩm thực hắc ám”, rồi hào hứng nói với Tần Tương Mặc: “ Thật ra lúc anh nói muốn vào vai “Tần tiên sinh”, trong đầu tôi đã có ý tưởng rồi! Mình có thể quay lại một video ẩm thực hắc ám như trước, thoạt nhìn thì bình thường, chẳng có gì mới, nhưng thực ra – ở đoạn cuối – video sẽ không kết thúc! Vì ngay lúc ấy, Tần tiên sinh sẽ xuất hiện! Anh sẽ là người bước ra sân khấu, ăn hết món ăn đó!”
“Chú ý nha! Nhất định phải thể hiện là: ngon, thích, siêu thích! Nên phải ăn sạch, không được để thừa!”
Tần Tương Mặc im lặng vài giây.
Rồi anh khó nhọc lên tiếng: “ Vậy thì… hay là… trước tiên để luật sư hai bên gặp mặt, thảo ra một bản hợp đồng sơ bộ trước đã?”
Lương Cẩn Nghiên có chút tiếc nuối: “Ừm… thôi được rồi…”
…
Mặc kệ là việc thương lượng chi tiết hợp đồng hay chuẩn bị cho việc quay chụp, tất cả đều cần thời gian.
Trong thời gian đó, dư luận trên mạng không hề lắng xuống, ngược lại còn trở nên gay gắt hơn từng ngày.
Đủ loại tin đồn lan truyền: nào là một cô gái xinh đẹp như cô thì từ hồi cấp hai đã không ngoan ngoãn, lên cấp ba lại còn qua lại với thầy giáo, nào là cô có tâm cơ, ham tiền, thích hư vinh...
Thật sự là muốn dìm cô xuống tận bùn.
Lương Cẩn Nghiên gỡ hết các ứng dụng mạng xã hội, chọn cách nhắm mắt làm ngơ.
…
Vì muốn giữ kín thông tin, buổi thương lượng hợp đồng được tổ chức ngay tại phòng khách nhà Tần Tương Mặc.
Cuối cùng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng để đảm bảo quyền lợi đôi bên, bản hợp đồng cũng được soạn xong. Lương Cẩn Nghiên và Tần Tương Mặc đều không có ý kiến gì thêm, chỉ còn chờ ký tên.
Đúng lúc này, điện thoại của Lương Cẩn Nghiên vang lên.
Cô liếc nhìn màn hình — một dãy số lạ. Do dự vài giây, cô vẫn bắt máy.
Đầu bên kia vang lên giọng nói của Tần Càn Vũ: "Lương Cẩn Nghiên, là anh.
Có lẽ vì cô vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của hắn, nên Tần Càn Vũ không biết lấy đâu ra số điện thoại của cô, rồi trực tiếp gọi tới.
Lương Cẩn Nghiên: "..."
Biết vậy đã không bắt máy.
Cô đứng dậy, nhìn Tần Tương Mặc và nhóm luật sư, khẽ ra hiệu xin lỗi rồi xoay người bước ra ban công. Giọng cô hạ thấp, lạnh nhạt hỏi:
– Có chuyện gì?
Tần Càn Vũ nói thẳng:
– Anh cần em tới nói rõ với vợ anh, rằng giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì. Anh cũng không có ngoại tình. Em tới một chuyến, anh sẽ cho người đến đón.
Lương Cẩn Nghiên:
– …?
Tần Càn Vũ có vẻ mất kiên nhẫn:
– Lương Cẩn Nghiên, em có nghe anh nói không?
Cô ngừng vài giây, rồi nhạt giọng:
– Nghe.
Tần Càn Vũ như thở phào nhẹ nhõm:
– Vậy khi nào em có thể đến?
Lương Cẩn Nghiên cạn lời:
– Tần Càn Vũ, anh có bệnh à? Chuyện anh lăng nhăng thì liên quan gì đến tôi? Anh muốn tôi làm chứng cho anh à? Trong khi tôi vốn đã chẳng thể tẩy sạch mọi lời đồn trên mạng, giờ mà lại đi cùng anh, dân mạng có thể dùng nước miếng dìm chết tôi luôn đấy.
Tần Càn Vũ vội nói:
– Mấy người trên mạng nói gì đâu quan trọng...
Lương Cẩn Nghiên bật cười, đầy mỉa mai.
Đúng rồi, người đang đứng giữa tâm bão, hứng chịu mọi chỉ trích, bị mắng đến mức không dám ngẩng đầu lên – không phải anh. Nên anh mới có thể nói mấy lời “không quan trọng” nhẹ nhàng như thế.
Đầu dây bên kia, Tần Càn Vũ vẫn cố gắng thuyết phục.
Nhưng cô không còn kiên nhẫn để nghe thêm. Dứt khoát dập máy, chặn số.
Trong điện thoại, Tần Càn Vũ còn đang gọi lớn “Lương Cẩn Nghiên!” mấy tiếng, cuối cùng tức giận đến mức ném luôn điện thoại xuống đất.
Căn nhà giờ trống trơn. Vợ anh ta – Phó Thơ Viện – đã thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ. Trước khi đi, ánh mắt chán ghét mà cô ấy dành cho anh ta, đến giờ anh ta vẫn nhớ rõ mồn một.
Tần Càn Vũ chưa bao giờ thực sự yêu Phó Thơ Viện. Cuộc hôn nhân giữa nhà họ Tần và nhà họ Phó là một cuộc liên hôn, trong đó nhà họ Tần là bên có nhiều toan tính và lợi ích hơn. Vì vậy, ở nhà, anh ta luôn phải nhún nhường, hết mực chiều chuộng Phó Thơ Viện để cô ta vui vẻ.
Giờ xảy ra chuyện, anh ta lại phải chạy đôn chạy đáo tìm cách giải thích, xin lỗi và cầu xin sự tha thứ từ cả Phó Thơ Viện lẫn gia đình nhà cô. Nếu không, ngay cả người nhà anh ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Càn Vũ bắt đầu giận cá chém thớt, trút hết bực dọc lên đầu Lương Cẩn Nghiên.
Nếu không phải cô lên mạng tự xưng là “truyền thông tự do”, rồi vô tình viết ra cái nhân vật “Tần tiên sinh” nào đó – khớp đến từng chi tiết với hắn – thì làm gì có chuyện mọi người nghi ngờ anh ta?
Đột nhiên, Tần Càn Vũ khựng lại.
Tim anh ta bất giác đập nhanh hơn.
Anh ta vội nhặt lại chiếc điện thoại bị ném, lướt qua lớp màn hình đã nứt vỡ, cố tìm lại số của Lương Cẩn Nghiên.
Gọi không được.
Anh ta gọi lại lần nữa… rồi lần nữa… vẫn không liên lạc được.
Đến lúc này, anh ta mới ý thức được — cô đã chặn số mình.
Nhưng kỳ lạ thay, Tần Càn Vũ lại không giận. Ngược lại, trong lòng còn dâng lên một cảm giác khó hiểu – vừa mừng rỡ, vừa hưng phấn đến lạ.
Bởi vì… anh ta đã hiểu ra ý nghĩa thật sự đằng sau cái tên “Tần tiên sinh”.
Không chần chừ thêm, anh ta vội vàng đi tìm điện thoại dự phòng.
--
Sau khi ký xong hợp đồng bổ sung, Lương Cẩn Nghiên cuối cùng mới cảm thấy một cảm giác an toàn thật sự và vững chắc.
Về chuyện Tần Tương Mặc đóng giả làm "ngài Tần", ngoài bản thân anh, Lương Cẩn Nghiên và hai luật sư ra thì không ai biết. Hai vị luật sư đều đã ký thỏa thuận bảo mật.
Tần Tương Mặc cho rằng, việc này càng ít người biết càng tốt.
Nếu chẳng may có ai đó buột miệng nói ra, thì đừng nói gì đến chuyện xây dựng hình ảnh thương hiệu – thậm chí còn có thể phản tác dụng.
Ngoài bản hợp đồng kia, Tần Tương Mặc và Lương Cẩn Nghiên còn cùng nhau ủy quyền cho luật sư kiện những kẻ tung tin đồn thất thiệt. Bất kể đó là tài khoản truyền thông, tài khoản cá nhân, hoặc bài viết có mức độ lan truyền lớn hay nhỏ, chỉ cần nhắc tới nội dung liên quan thì đều phải được ghi lại, lưu giữ đầy đủ bằng chứng. Họ cũng sẽ truy ra nguồn gốc lời đồn – ai là người đầu tiên đăng bài hoặc để lại bình luận.
Sau khi hai luật sư rời đi, không gian còn lại chỉ thuộc về Lương Cẩn Nghiên và Tần Tương Mặc.
Một tờ hợp đồng đã khiến mối quan hệ giữa họ trở nên hơi kỳ lạ – vừa có chút mờ ám, lại vừa không tự nhiên, khó nói rõ.
Cuối cùng, Lương Cẩn Nghiên lên tiếng trước: “ Anh muốn quay ở bếp nhà anh, hay là bếp nhà tôi?”
Tần Tương Mặc đáp: “ Đương nhiên là bếp nhà em rồi.”
Lương Cẩn Nghiên gật đầu: “Vậy qua liền đi!”
Gần nhà nên tiện lắm, từ phòng khách nhà anh sang đến bếp nhà cô, chưa đến một phút là tới nơi.
Lúc đó, cô đang điều chỉnh lại ánh sáng và thiết bị, thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.
Vì đang bận tay, cô không tiện cầm điện thoại. Tần Tương Mặc liền giúp cô lấy từ túi áo khoác ra, rồi bật loa ngoài.
Trong bếp liền vang lên giọng Tần Càn Vũ, nghe ra có phần căng thẳng và ngượng ngùng:
“ Cẩn Nghiên, là anh đây. Vừa rồi anh nói chuyện không đúng mực, là lỗi của anh, tại anh nôn nóng quá… Hơn nữa, anh vừa mới nghĩ tới, cái anh “Tần tiên sinh” kia của em, lại giống anh như vậy, chẳng lẽ em… có tình cảm với anh sao?”
Lương Cẩn Nghiên trợn tròn mắt, chết sững: “…………”
Tần Càn Vũ vẫn còn đang xúc động: “ … Anh thật sự không ngờ em lại che giấu tình cảm với anh đến thế… Thật ra, anh cũng…”
Tần Tương Mặc bật cười khẽ.
Tần Càn Vũ lập tức im bặt.
“Xin lỗi ”
Tần Tương Mặc lạnh lùng nói: “Nhưng thật sự là cậu đang tự mình đa tình đến mức buồn cười đấy.”
Nói dứt lời, anh không chờ Tần Càn Vũ kịp phản ứng mà lập tức tắt máy.
Cúp điện thoại xong, anh lịch sự bỏ lại nó vào túi áo khoác của Lương Cẩn Nghiên. Cô thì vai run lên, không nhịn được mà cười phá lên.
Tần Tương Mặc cũng cười theo.
Họ hoàn toàn không hay biết rằng, cách đó hàng trăm dặm, có một chiếc điện thoại đáng thương đang phải hứng chịu cơn thịnh nộ của chủ nhân – bị ném mạnh đến mức nứt cả màn hình, hơi thở thoi thóp.
…
Giữa lúc đang ở trung tâm của cơn bão dư luận, kênh “Làm cơm cho Tần tiên sinh” bất ngờ đăng tải một video mới.
Chỉ vài phút sau khi đăng, lượt xem đã tăng vọt, nhiệt độ bàn luận bùng nổ.
Dù trong thời gian gần đây, Lương Cẩn Nghiên phải hứng chịu rất nhiều công kích, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô đang thu hút sự chú ý cực lớn. Một bằng chứng rõ ràng là số lượng người theo dõi cô vẫn tiếp tục tăng mạnh.
Phần mở đầu video hiển thị dòng phụ đề:
【Làm cơm cho Tần tiên sinh – tập đặc biệt!】
Hai chữ “tập đặc biệt” ngay lập tức khiến cư dân mạng bùng nổ, kích thích trí tò mò. Bình luận trực tiếp (barrage) xuất hiện dày đặc, đầy suy đoán:
【Tập này là để làm rõ tin đồn sao?】
【Dám đối đầu trực diện à?】
【Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?】
【Chủ kênh xinh thế này, liệu có lộ mặt không?】
Màn hình dần sáng lên — vẫn là khung cảnh quen thuộc trong căn bếp.
Một bàn tay đàn ông với khớp xương rõ ràng cầm camera di chuyển, giọng nói trầm thấp và từ tính vang lên: “ Tập hôm nay là “Làm cơm cho Lương tiểu thư”.”
Ngay lập tức, phần bình luận nổ tung với vô số dấu chấm hỏi và chấm than:
【??? Tần tiên sinh thật kìa?!!】
【Thật là có người này á?!】
【Là “qqy” trong truyền thuyết sao?】
【Nhưng qqy không phải đã kết hôn rồi à? Làm sao dám...?】
【Trời ơi, đây là gì vậy? Đang cố tình chọc giận vợ chính sao?】
Màn hình khẽ rung nhẹ, rõ ràng là do người đang cầm camera di chuyển.
Ống kính lướt qua khung cảnh nhà bếp mà khán giả đã quá quen thuộc, rồi dừng lại ở một người đàn ông mặc sơ mi trắng. Giọng nói thấp và đầy thân mật của anh vang lên với người đang đứng sau máy quay: “ Em cầm máy quay nhé.”
Một tiếng “Ừm” khe khẽ đáp lại.
Màn hình lại khẽ rung lần nữa.
Sau khi giao camera vào tay cô, anh bắt đầu cởi khuy tay áo sơ mi, rồi xắn tay áo lên.
Trên cổ tay anh lộ ra một chiếc đồng hồ hàng hiệu đắt đỏ, kim cương lấp lánh phát sáng. Dù không hiểu nhiều về đồng hồ, người xem cũng có thể nhìn ra đây là món đồ xa xỉ cỡ nào.
【Khoan đã, Tần tiên sinh đúng là kiểu tổng tài bá đạo ngoài đời thật à?!】
【Thật sự là có tiền đó...】
【Có tiền thì cũng đừng vứt luôn tam quan chứ??】
Dưới tay quay của Lương Cẩn Nghiên, khung hình dần được nâng lên — chậm rãi, như cố tình câu kéo người xem đang nín thở.
Cuối cùng, ống kính dừng lại ở gương mặt một người đàn ông anh tuấn, đôi mắt ánh lên ý cười dịu dàng... nhưng với cư dân mạng chuyên ăn dưa thì đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
【????】
【Đây là ai vậy???】
【!! Không phải vị kia của tập đoàn Tần thị à?!】
【Nói thật, người này còn đẹp trai hơn cả vị kia đó chứ…】
【Chẳng lẽ đây mới là "Tần tiên sinh" thật sự? Những gì chủ kênh nói trước giờ đều là thật?!】
【Trời ơi! Một cú plot twist đi vào lòng người!!】
【Tôi muốn tin vào tình yêu thêm một lần nữa!!】
【Khoan đã, sao có người ngây thơ vậy chứ? Rõ ràng là mời diễn viên đóng vai thôi mà?】
【Tôi cũng thấy thế…】
Như thể đã đoán trước được loạt bình luận này, Tần Tương Mặc nhẹ nhàng rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp. Giọng nói trầm thấp, từ tính của anh vang lên, mang theo vài phần dịu dàng:
“Lương tiểu thư hơi ngại lộ diện, nhưng tôi thì có thể dùng danh tính thật để xuất hiện. Hoan nghênh mọi người kiểm chứng thân phận của tôi.”