Edit: Tạ Thị Ngọc Thanh
Khu chung cư nơi cô sống có mảng xanh được chăm chút rất tốt, tràn đầy không khí mùa xuân yên bình và tươi đẹp.
Thế nhưng, Lương Cẩn Nghiên chẳng còn tâm trí nào để thưởng thức phong cảnh. Lúc này, cô đang cúi sát trước máy tính, cẩn thận chỉnh sửa và chèn phụ đề cho video mới.
Trong video, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên từng thiết bị nhà bếp, mọi thứ đều tinh xảo, sạch sẽ – hệt như một đoạn phim ẩm thực chữa lành cao cấp. Nguyên liệu được sắp xếp đẹp mắt trong những chiếc bát sứ trắng: ớt đỏ rực, rau xanh mướt, lòng đỏ trứng vàng ươm...
Một đôi tay thon dài, xinh đẹp hiện ra, nhẹ nhàng đổ dầu ô liu vào chảo nóng, sau đó lần lượt cho trứng gà và ớt vào đảo đều.
Phụ đề xuất hiện:
“Tốt nghiệp từ TOP7 đại học, rửa tay vì anh ấy xuống bếp nấu ăn.”
“Mục tiêu: trở thành bà Tần toàn năng giỏi nhất!”
“Tần tiên sinh rất bận rộn với công việc, thường xuyên phải xã giao và mắc bệnh dạ dày.”
Khi dòng chữ thứ ba xuất hiện, trứng và ớt trong chảo đã bắt đầu… khét lẹt.
Kỹ xảo đáng yêu thường thấy trong các gameshow cũng hiện lên:
【Hương cháy tràn đầy!】
Dòng phụ đề thứ tư xuất hiện kèm theo hình ảnh một ly sữa:
“Anh ấy chỉ thích ăn đồ tôi nấu.”
Ngay sau đó, đôi tay ấy đổ ly sữa vào nồi, cho thêm một muỗng bột matcha, một muỗng tiêu xay, một muỗng tương ớt. Đậy nắp nồi lại.
【Hầm 3 phút】
Màn hình cắt cảnh. Ba phút sau, món “đặc sản” được múc ra, đựng trong bát sứ mạ vàng cao cấp. Sau đó, cô còn ưu nhã rắc thêm một đống rau thơm lên thứ canh có màu sắc… cực kỳ khó miêu tả.
Thành phẩm được trưng bày đẹp mắt như món ăn trong nhà hàng Michelin – nếu không để ý đến màu sắc.
Phụ đề cuối cùng hiện ra:
【Canh giải rượu trứng gà – rau thơm – matcha – sữa cay– món khoái khẩu nhất của Tần tiên sinh, đã hoàn tất!】
Cắt dựng xong xuôi, Lương Cẩn Nghiên xem đi xem lại vài lần. Sau khi chắc chắn hình ảnh, âm thanh, và phụ đề đều ăn khớp, cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi bấm nút đăng video.
Trong lúc chờ render, cô đứng dậy giãn gân cốt, hướng mắt ra cửa sổ nhìn khoảng xanh tươi bên ngoài. Nghĩ đến việc sắp đăng video, lòng cô có chút phức tạp.
Lúc từ chức, cô cũng không ngờ có ngày mình sẽ đi trên con đường này.
--
Từ nhỏ đến lớn, Lương Cẩn Nghiên luôn là “con ngoan trò giỏi” điển hình: được ba mẹ yên tâm gửi gắm, được thầy cô khen ngợi, sống đúng chuẩn mực.
Cô học hành chăm chỉ, từ tiểu học đến cấp 3 luôn là học sinh ưu tú, thi đỗ vào đại học top đầu với ngành học mà cha mẹ cực kỳ hài lòng.
Ra trường, cô làm việc tại một công ty được đánh giá là “cao cấp, đáng mơ ước”. Nhưng thực tế thì sao? Mỗi ngày cô đều mệt rã rời, có hôm nửa đêm hai giờ còn phải bò dậy xử lý công việc, hiếm hoi được nghỉ lại phải xách theo laptop đi chơi với bạn.
Lâu dần, cô bắt đầu hoài nghi: “Mình sống cả đời… chỉ để thế này sao?”
Một lần về nhà, trong lúc dọn dẹp, cô tìm thấy đồ cũ thời học sinh và vô tình lật lại một cuốn nhật ký.
Trang đầu là từ năm lớp 6, trang cuối là năm lớp 12. Vì viết không thường xuyên nên tất cả chỉ nằm gọn trong một cuốn vở mỏng. Có khi vài tháng mới viết một lần, nhiều lúc bỏ cả nửa năm không ghi chữ nào.
Trong lúc đọc lại, cô chợt nhớ ra một giấc mơ thuở nhỏ mà chính mình đã quên: [Làm đạo diễn.]
Ngay khoảnh khắc đó, cô như được đánh thức.
“Có lẽ đây chính là lời gợi ý từ ông trời. Mình phải đi tìm ý nghĩa cuộc sống thật sự!”
Cô quyết định từ bỏ công việc văn phòng, chuyển hướng sang theo đuổi giấc mơ làm đạo diễn.
Nhưng khi bắt tay thực hiện, cô mới nhận ra — con đường này hoàn toàn không dễ đi.
Cô không học chuyên ngành, không kinh nghiệm, không mối quan hệ, không tài chính. Ngay cả việc thuê thiết bị cơ bản thôi cũng đã tốn một khoản khiến người ta choáng váng.
Muốn bắt đầu học từ đầu, nhưng đầu óc cô như bị vắt kiệt bởi công việc trước đây – khả năng tiếp thu gần như bằng không.
Cô chọn xem lại các bộ phim kinh điển, như kỹ thuật dựng cảnh nổi tiếng "Montage" trong bộ phim “Chiến hạm Potemkin”. Thế nhưng, nửa tháng trôi qua, mỗi đêm cô đều gục ngủ trước đoạn kinh điển “bậc thang Odessa”.
Ai nhìn cũng tưởng cô đang cố tình chọn phim để… thôi miên bản thân.
Cuối cùng, cô dứt khoát nghỉ việc.
Trước khi từ chức, Lương Cẩn Nghiên đã suy nghĩ rất lâu.
Công việc đó là niềm tự hào của cha mẹ cô. Nếu nói thẳng từ đầu, chắc chắn họ sẽ không bao giờ đồng ý cho cô nghỉ việc.
Trước mắt cô có hai lựa chọn:
Một là "tiền trảm hậu tấu" — làm trước, nói sau.
Hai là “chém cũng không tấu” — không nói gì cả, cứ giả vờ như vẫn đang đi làm.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Lương Cẩn Nghiên chọn phương án đầu.
Cô biết bản thân không thể chịu được áp lực phải nói dối cha mẹ suốt một thời gian dài. Thà để mọi chuyện bùng nổ một lần cho xong.
Kết quả… đúng như cô đoán.
Cha mẹ nổi trận lôi đình, mắng cô đầu óc có vấn đề, nói rằng suy nghĩ này thật quá hoang đường.
Lương Cẩn Nghiên cố gắng giải thích: Làm phim điện ảnh không chỉ là theo đuổi lý tưởng nghệ thuật đâu, mà còn có thể kiếm được nhiều tiền! Giờ đây phim doanh thu vài chục tỷ đâu có hiếm, rất có tương lai!
Cha mẹ cô lạnh lùng đáp: “Được thôi, con muốn làm đạo diễn kiếm nhiều tiền đúng không? Vậy khoản vay mua nhà của con, tự con lo liệu.”
Căn hộ cô đang ở là do cha mẹ mua để thưởng cho cô khi vừa bắt đầu đi làm. Căn nhà đứng tên cô, nhưng tiền đặt cọc và khoản vay đều do cha mẹ chi trả.
Nhà họ Lương kinh doanh chuỗi siêu thị, phát triển từ thành phố này ra các khu vực lân cận. Dù không phải đại phú đại quý, nhưng mua nhà tốt cho con gái thì hoàn toàn trong khả năng.
Năm đó, Lương Cẩn Nghiên cũng không khách sáo gì, vui vẻ chọn ngay căn hộ mà mình ưng ý nhất:
Xuân Cùng Phủ – khu căn hộ cao cấp bậc nhất ở Cảnh Thành, vị trí đắc địa, tiện ích đầy đủ, cảnh quan tuyệt đẹp.
Nhưng mà… khoản vay mua nhà thì không “đẹp” như vậy!
Cô không thể “chết cái rụp” cho xong, mà là kiểu bị “lăng trì” từng tháng với những khoản tiền đè nặng.
Cha mẹ cô không phải người dễ mềm lòng.
Họ nói thẳng: trừ khi cô tìm được một công việc "tử tế", ổn định trở lại, thì đừng mong họ tiếp tục chi tiền.
Vấn đề không phải chỉ là chuyện công việc nữa… mà là tiền.
Lương Cẩn Nghiên tức giận nghĩ: “Được! Vậy thì con tự kiếm tiền!”
Có lẽ… đây là phản kháng tuổi trưởng thành đến hơi muộn.
Cũng có lẽ… cô thực sự giận.
Từ đầu đến cuối, không ai hỏi vì sao cô lại từ chức. Không ai hỏi liệu công việc đó có khiến cô mệt mỏi, có khiến cô không vui hay không.
Cô luôn sống để làm vừa lòng họ. Nhưng họ lại chẳng quan tâm cô có hài lòng với chính mình không.
Vậy thì, cô cũng không cần để ý họ nữa.
Chỉ là... vấn đề bây giờ là: Kiếm tiền bằng cách nào?
Nguyên nhân sâu xa dẫn đến bước ngoặt ấy… vẫn là vì tài khoản tiết kiệm chạm đáy.
Không còn cách nào khác, Lương Cẩn Nghiên đành phải "thắt lưng buộc bụng". Người từng không động đến bếp núc, giờ phải học nấu ăn để tiết kiệm chi tiêu.
Đã học nấu ăn rồi, tiện tay quay luôn video. Biết đâu nhỡ đâu lại thành "bác chủ ẩm thực" thì sao?
Nhưng có vẻ… cô không có thiên phú trong khoản nấu nướng.
Mới lần đầu làm món "thịt heo hầm miến với cải thảo", vậy mà chỉ lơ là một chút – rời bếp ra pha ly hồ mè đen – quay lại thì món ăn đã dính cứng vào đáy nồi. Mất cả nửa buổi cô mới gỡ ra được.
Lương Cẩn Nghiên ngồi phịch xuống, lòng đầy bi thương.
Cô lẩm bẩm: "Mình đúng là đồ vô dụng thật rồi…"
Vừa buồn bực, cô vừa đưa ly mè đen lên miệng định uống một ngụm an ủi tinh thần — thì bị sặc đến ho sù sụ.
Tâm trạng đã tệ, giờ lại càng tụt mood. Từ buồn bã hóa tức giận, từ tức giận biến thành bốc đồng.
Cô cầm luôn ly hồ mè đen đổ thẳng vào nồi.
"Đã không ngon thì cho nó ‘tập thể’ vào một nồi luôn đi!"
Sau đó cô điên cuồng đảo nồi như trút giận, kết quả cho ra đời một món ăn đen sì sì, trông như vừa vớt lên từ… bùn lầy.
Cô cẩn thận múc món ăn ra đĩa sứ men xanh viền vàng mà mình từng kỳ công chuẩn bị – nhìn cái đĩa đẹp đẽ bày món “ác mộng” kia, ngay cả cô cũng không nhịn được mà bật cười.
Hôm sau, cô mở lại video ghi lại "kiệt tác ẩm thực" hôm qua, cắt ghép sơ qua một chút, rồi thêm vào dòng caption:
"Lần đầu vào bếp, mà tính tình đã ra thế này rồi..."
Vừa định đăng thì chợt nhớ đến một video viral mà cô từng lướt qua, với tiêu đề kiểu như:
"Mở đầu bằng một hình ảnh, nội dung toàn dựa vào 'chém', nhưng lại nắm trúng lưu lượng mã hóa."
Thế là Lương Cẩn Nghiên... tiện tay biên ngay một đoạn văn án đầy màu ngôn tình:
“Anh nói, dáng vẻ em khi đứng bếp là đẹp nhất. Cơm em nấu là ngon nhất.”
“Vì thế, em từ bỏ công việc lương 400 nghìn một năm.”
“Chỉ để vì anh, xắn tay áo nấu món ngon.”
“Ước mơ lớn nhất đời này — cùng anh bốn mùa ba bữa cơm, hai người một nhà.”
Sau đó cô nhấn đăng — chẳng kỳ vọng gì.
Cho đến khi... video đó bỗng dưng “bạo hồng”.
Lương Cẩn Nghiên ngồi trước màn hình phát ngốc.
Làn sóng bình luận và “đạn bay” xuất hiện dày đặc.
【Vừa mới xem tiêu đề: Lại là một bộ não tàn vì tình yêu nữa rồi, tôn trọng và chúc phúc vậy. Sau khi xem xong: Tôi mà yêu đương kiểu này chắc cũng phát điên như nữ chính mất.】
【Tôi đúng gu với kiểu “não vì tình” này luôn ấy… Nhưng nói đi cũng phải nói lại…】
【Tôi tìm cả đống clip nấu xi măng cũng không bằng cái này, sao mà có thể hay đến vậy chứ?】
【888, bán cho dân Thượng Hải đi là vừa.】
Sau khi cẩn thận đọc hết bình luận và các dòng “đạn bay”, Lương Cẩn Nghiên mơ hồ nhận ra được điểm bùng nổ của video. Cô như cá chép vượt vũ môn, bật dậy khỏi giường, hăng say bắt tay làm một video mới.
Để video chân thực hơn, cô bắt đầu mô tả cụ thể hơn thân phận của nhân vật “anh” trong phần giới thiệu.
Thật ra cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, xung quanh cô đầy rẫy khuôn mẫu. Cộng thêm trí tưởng tượng phong phú về kiểu bạn trai “trị liệu bóng tối”, cô càng quay càng cuốn, càng nghĩ càng nhiều ý tưởng, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Để tránh lãng phí nguyên liệu và tạo phong cách cá nhân rõ rệt, Lương Cẩn Nghiên cũng dần nâng cao kỹ năng quay phim, cắt ghép và chỉnh sửa. Cô chọn dùng bát đĩa tinh tế kiểu Michelin, chia khẩu phần nhỏ nhưng đẹp mắt – hiệu quả thị giác rất tốt.
Chỉ trong thời gian ngắn, lượng fan của cô tăng chóng mặt, các nhãn hàng thi nhau gửi lời mời hợp tác.
Có thu nhập ổn định, Lương Cẩn Nghiên dần có thêm tự tin. Khi mẹ gọi điện hỏi han bóng gió dạo này sống sao, cô có thể thẳng lưng, thản nhiên đáp lại: “Con sống rất tốt ạ.”
Nhưng nếu ba mẹ hỏi cụ thể cô đang làm gì để kiếm tiền, cô chỉ dám nói mình quay video kiếm tiền chứ tuyệt đối không dám nói nội dung là... kiểu đó.
Dù sao thì mặt cô cũng không lộ trong clip, sẽ chẳng ai biết là cô cả.
Nghĩ đến đây, tâm trạng phức tạp của Lương Cẩn Nghiên cũng dịu lại.
Chỉ cần không ai biết, thì cô sẽ không mất mặt!
…
Sau khi xuất video hoàn chỉnh và chuyển sang điện thoại để xem lại hai lần, xác nhận không có lỗi nào, Lương Cẩn Nghiên mới yên tâm đăng lên nền tảng video ngắn đang hot.
Đăng xong, để tránh việc cứ phải liên tục cập nhật số liệu hay lo lắng vì bình luận, cô dọn dẹp sơ qua rồi chuẩn bị ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.
Vừa mở cửa, cánh cửa nhà hàng xóm cạnh bên cũng đồng thời bật mở.
Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao – vest chỉnh tề, giày da sáng bóng, tóc vuốt keo kỹ lưỡng – sải bước đi ra. Một tay anh ta áp điện thoại lên tai, tay còn lại tiện tay đóng cửa. Lúc đi ngang, anh ta liếc nhìn Lương Cẩn Nghiên một cái.
Cô thì mắt nhìn thẳng, giả vờ không quen biết.
Đáng tiếc thay, hai người lại phải cùng chờ thang máy.
Thang máy vừa tới, anh ta ngắt cuộc gọi, cất điện thoại.
Cả hai bước vào cùng lúc. Vì ai cũng không muốn nhường ai, nên vai chạm vai.
Người đàn ông nhíu mày, lắc nhẹ cánh tay. Lương Cẩn Nghiên thì cũng cau mày phủi tay áo, vẻ mặt rõ ràng là không ưa.
Thang máy bắt đầu đi xuống.
Không gian trong buồng thang máy yên ắng đến kỳ lạ. Nhưng rồi chuông điện thoại của anh ta lại reo lên.
Anh bắt máy, lắng nghe một lúc rồi thờ ơ đáp: “…… Tối thứ bảy à? Đợi đã, để tôi bảo trợ lý kiểm tra lịch trình.”
Một lúc sau…
Anh ta bỗng nhiên nói: “Lương Cẩn Nghiên đang ở chỗ tôi.”
Lương Cẩn Nghiên: ??
Anh ta đang nói linh tinh cái gì vậy!! Nói kiểu đó là rất dễ gây hiểu lầm có biết không hả!!
Ngay sau đó, anh ta đưa điện thoại qua tai cô.
Lương Cẩn Nghiên: ??
Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam đầy hào hứng: “Lương Cẩn Nghiên, là tớ đây, Quý Dục Triết! Cậu còn nhớ tớ không?”
“A,” Lương Cẩn Nghiên như chợt tỉnh, “Lớp trưởng à.”
Nghe cô còn nhớ mình, Quý Dục Triết rõ ràng rất vui:c“Tối thứ bảy này bọn mình tổ chức họp lớp, chỉ còn thiếu cậu với Tần Tương Mặc là chưa xác nhận thôi, cậu đi chứ?”
Lương Cẩn Nghiên ngẩng đầu, lén liếc sang Tần Tương Mặc – tên “người mẫu chó săn” đang đứng trước mặt cô.
Thảo nào anh ta nãy giờ nói chuyện kỳ cục như vậy. Thì ra là bạn học cũ, không có gì phải lo. Ai từng học cấp ba với cô đều biết cô và Tần Tương Mặc không ưa gì nhau, cũng biết hai người từng là hàng xóm, nên chắc chẳng ai hiểu lầm họ đang có quan hệ mờ ám đâu.
Chỉ có điều...
Năm xưa nhà cô và nhà Tần Tương Mặc đã là hàng xóm, giờ hai người ra riêng sống… vẫn là hàng xóm.
Đúng là... nghiệt duyên mà!