Anh ta gọi cô mở cửa, cô liền nghe lời mở thật sao?

Nhìn thấy Tần Tương Mặc, tinh thần sa sút và sự ấm ức trong lòng Lương Cẩn Nghiên lập tức tiêu tan, thay vào đó là khí thế bừng bừng như được tiếp thêm sức mạnh.

Cô hạ thấp giọng, đứng sau cánh cửa hỏi: “Có chuyện gì?”

Tần Tương Mặc đang xem tin nhắn trong nhóm bạn học cũ, là trong lúc nghỉ giữa cuộc họp ở công ty hôm nay.

Một tin nhắn bật lên:
@Lương Cẩn Nghiên, thật hay giả vậy?

Sau khi tin nhắn đó được gửi đi, nhóm chat rơi vào im lặng kỳ lạ, không ai trả lời, khiến dòng tin như treo lơ lửng ở đó mãi.

Tần Tương Mặc bấm vào xem, nhìn thấy người gửi chia sẻ một video với tiêu đề:
【Drama giới nhà giàu Cảnh Thành: Con trai tập đoàn ngoại tình, bạn gái chính thức bị cắm sừng – bản đầy đủ, không cắt ghép】

Trong đầu anh bật ra một dấu chấm hỏi to tướng.

Chuyện này thì liên quan gì tới Lương Cẩn Nghiên?

Anh đeo tai nghe vào, mở video lên xem từ đầu tới cuối.

Xem xong, sắc mặt anh vô thức trầm xuống.

Cái video nhảm nhí gì thế này?

Từ khi Lương Cẩn Nghiên nghỉ việc, cô giống như nấm mọc trong phòng, gần như không ra khỏi nhà – ngoài việc thỉnh thoảng đi dạo, tập thể dục hay mua đồ ăn. Nếu cô có liên hệ gì với Tần Càn Vũ, chẳng lẽ anh lại không biết?

Những người này không có bằng chứng gì mà cứ nói như đúng rồi. Họ không biết rằng, phát ngôn trên mạng cũng phải có trách nhiệm à?

– “Tần tổng…” – Trợ lý cẩn thận gọi anh, lúc này anh mới hoàn hồn.

Cuộc họp cần được tiếp tục.

Tần Tương Mặc nhìn đồng hồ. Video đó được chia sẻ trong nhóm từ hơn hai tiếng trước. Tuy nhóm không còn ai nhắc lại, nhưng với một tin đồn động trời, lại nêu đích danh như vậy, thì chắc chắn đang bị chia sẻ điên cuồng sau lưng.

Còn cô ấy bây giờ thế nào?

Tần Tương Mặc ra hiệu cho trợ lý tạm dừng cuộc họp, sau đó đứng dậy đi ra ngoài và gọi cho Lương Cẩn Nghiên.

Máy tắt.

Anh dừng lại một chút, rồi quay lại phòng họp, thông báo hoãn cuộc họp hôm nay, sẽ sắp xếp lại thời gian sau.

Trên đường về, anh lại gọi cho cô. Vẫn tắt máy.

Tần Tương Mặc lặng lẽ vuốt ve cạnh điện thoại, trong đầu bỗng hiện lên một ký ức hồi cấp ba.

Khi đó, có một lần cô bị đàn anh lớp trên tỏ tình.

Anh ta dẫn theo mấy người bạn chặn đường cô. Cô thẳng thừng từ chối, nhưng anh ta không chịu buông tha, còn vô lý theo đuổi cô mấy ngày liền…

Anh và cô về cùng một đường, nhìn thấy tình huống khi đó, anh đã định bước tới giúp đỡ.

Lúc ấy, khoảnh khắc Lương Cẩn Nghiên nhìn thấy anh, khóe mắt cô đỏ hoe, nước mắt trực trào. Trong lòng anh khẽ run lên, theo bản năng định tiến lên đứng chắn giữa cô và đám nam sinh kia để bảo vệ cô.

Thế nhưng anh vừa bước được hai bước, cô đột nhiên xoay người, giơ cặp sách lên và ném thẳng vào đầu tên nam sinh kia.

Là cặp sách của học sinh cấp ba đấy.

Cậu ta bị đập trúng, ngã ngửa ra đất, ôm đầu, mặt mày tái mét, một lúc lâu cũng không đứng dậy nổi.

Cô gằn giọng, hung hăng nói: “ Đừng có đến làm phiền tôi nữa, nghe rõ chưa?”

Cậu ta chưa kịp trả lời, cô lại đá thêm một cú, khiến hắn ấp úng lắp bắp không ra lời.

Lau nước mắt xong, cô xoay người bước đi, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của Tần Tương Mặc.

Cũng chính vì thế, Tần Tương Mặc nghĩ rằng… cô không phải kiểu con gái yếu đuối, gặp chuyện liền suy sụp hay làm điều dại dột. Việc tắt máy, có lẽ chỉ là vì cô muốn yên tĩnh một mình.

Dù nghĩ thế, khi bước đến bậc thang dẫn lên căn hộ, anh vẫn không kiềm được mà chạy lên.

Đến trước cửa nhà cô, anh cố gắng điều hòa hơi thở, chỉnh lại nét mặt và dáng vẻ cho chỉn chu.

Không hiểu vì sao, từ nhỏ đến lớn cô dường như chẳng mấy ưa gì anh, lúc nào cũng lạnh nhạt, không cho anh sắc mặt tốt.

Vì vậy đôi lúc anh cũng không muốn tỏ ra quá chủ động, sợ làm cô khó chịu.

Tần Tương Mặc bấm chuông cửa.

Rất nhanh sau đó, bên trong vang lên tiếng bước chân.

Anh âm thầm thở phào.

Nhưng rồi, tiếng bước chân dừng ngay trước cửa – và sau đó, không có động tĩnh gì nữa.

Anh suy nghĩ một chút, lại đưa tay ấn chuông thêm một lần nữa.

Vẫn im lặng.

Không còn cách nào khác, anh lên tiếng, giọng bình tĩnh: “Mở cửa đi, tôi vừa nghe thấy tiếng bước chân của em rồi.”

Bên trong im lặng một lát, rồi giọng cô vang lên, lạnh lùng:
– Có chuyện gì?

Trên đường đến đây, Tần Tương Mặc đã mở tài khoản “Làm cơm cho Tần tiên sinh” ra xem. Anh gần như chắc chắn đến 99% – bên cạnh cô hoàn toàn không có ai tên là “Tần tiên sinh” cả. Bất kể là Tần Càn Vũ hay bất kỳ "Tần" nào khác, đều không thể nào.

Anh hơi mỉm cười, nói chậm rãi: “Không biết em có hứng thú hay không, cùng tôi bàn một vụ hợp tác?”

Vài giây sau, “cạch” một tiếng, cửa mở ra.

--

Lương Cẩn Nghiên ném cho Tần Tương Mặc một đôi dép đi trong nhà dùng một lần, ra hiệu cho anh thay.

Tần Tương Mặc vừa thay dép, vừa quan sát cô. Ngoài khuôn mặt hơi tái nhợt ra, cô không có gì bất thường. Anh dời ánh mắt, đánh giá sơ qua phòng khách và khu vực bếp ăn.

Là hàng xóm, hai căn hộ có kết cấu khá giống nhau, nhưng cách trang trí và bố trí nội thất lại có vài điểm khác biệt rõ rệt.

Trên bàn trà bày la liệt giấy A4, chi chít nét bút và hình vẽ. Giữa bàn là một giá đỡ camera, bên cạnh ghế sofa có đặt một chiếc đèn tạo không khí – trông qua, có vẻ như cô đang chuẩn bị quay video.

Chú ý đến ánh mắt anh, Lương Cẩn Nghiên lập tức bước tới dọn đống bản nháp kia lại.

Nhưng Tần Tương Mặc đã nhanh mắt, kịp nhìn thấy một tờ trong số đó và vươn tay rút ra.

Lương Cẩn Nghiên lập tức giật lại tờ giấy, giọng đầy tức giận: “ Chưa ai dạy anh rằng tự tiện xem đồ người khác khi chưa được cho phép là vô cùng bất lịch sự sao?”

Không rõ có phải vì tức giận hay không, nhưng sắc mặt cô dần có chút máu trở lại.

Tần Tương Mặc thầm nghĩ: Chẳng trách lại có cụm từ “sinh khí bừng bừng”… Tuy cảm xúc cô lúc này đúng là tức giận theo đúng cả nghĩa đen lẫn bóng.

Cô thu lại hết bản nháp, quay sang nhìn anh, hỏi thẳng: “Vậy… anh muốn bàn chuyện hợp tác gì?”

Tần Tương Mặc nhớ lại lúc nãy mình vừa kịp liếc thấy trong tờ giấy có mấy dòng như:
“Nam diễn viên: yêu cầu cao trên 1m85, đẹp trai, khí chất tinh anh, thông minh (ít nhất trông phải thông minh); tạo hình nhân vật ‘Tần tiên sinh’; đạo cụ cần có: vest nam cao cấp? đồng hồ? đồ đôi? vật dụng sinh hoạt?”

Cô khoanh tay nhìn anh, ánh mắt đầy cảnh giác và nghi ngờ.

Lương Cẩn Nghiên không rõ “hợp tác” mà anh nói là chuyện gì. Có liên quan đến trận bão dư luận mấy ngày nay về cô trên mạng không? Anh đến đây để chế giễu cô à? Hay là vì lý do nào khác?

Tần Tương Mặc chậm rãi nói: “Tôi thấy được tin tức trên mạng. Thì ra khoảng thời gian sau khi nghỉ việc, em đang làm truyền thông tự do?”

Lương Cẩn Nghiên hít một hơi thật sâu, đáp lại: “Thì sao?”

Tần Tương Mặc bình thản: “ Nhìn có vẻ em làm khá tốt đấy.”

Lương Cẩn Nghiên không chắc anh đang thật lòng hay đang mỉa mai mình.

Tần Tương Mặc tiếp tục hỏi:  "Tần tiên sinh" đó… là bạn trai em à?

Chuyện nên tới cuối cùng cũng tới. Lương Cẩn Nghiên chỉ không ngờ, người đầu tiên nghe được sự thật lại là Tần Tương Mặc.

Cô nói thẳng, không vòng vo: “ Không phải. Là nhân vật tôi tự bịa ra.”

Tần Tương Mặc truy hỏi tiếp: “Vậy bạn trai em không có ý kiến gì sao?”

Lương Cẩn Nghiên nhìn anh bằng ánh mắt như thể đang nhìn người ngoài hành tinh:
“ Tôi không có bạn trai.”

Tần Tương Mặc chỉ đáp gọn: “À.”

Lương Cẩn Nghiên: " …?

Thấy cô sắp bùng nổ, Tần Tương Mặc biết điều mà lập tức “quay xe”.

Anh tiến lên vài bước, dừng lại trước mặt Lương Cẩn Nghiên, hơi cúi người xuống, khóe môi cong lên, nở một nụ cười nhẹ: “Vậy em thấy tôi thế nào? Cao 1m87, ngoại hình cũng không tệ lắm. Trùng hợp anh cũng họ Tần… lại là tổng tài nữa chứ…”

Lương Cẩn Nghiên lập tức hiểu ra hàm ý trong lời anh. Đôi mắt cô bất giác sáng bừng lên.

Nếu như anh thật sự đang ám chỉ điều mà cô đang nghĩ tới… vậy thì không chỉ có thể dễ dàng giải quyết cơn khủng hoảng trước mắt, mà cả một loạt vấn đề khác cũng sẽ có phương án tối ưu nhất.

Ví dụ như – có người cứ nghi ngờ “Tần tiên sinh” kia có thật sự thích ăn những món “hắc ám thực đơn” mà cô làm hay không…

Tần Tương Mặc ngừng lại một chút.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt như vậy – ánh mắt sáng rực, hưng phấn, tràn đầy kỳ vọng. Không hiểu sao, anh lại cảm thấy… có gì đó không ổn cho lắm.

Nhưng đến nước này rồi, đã lỡ nói đến đây, thì chỉ có thể nói tiếp.

Tần Tương Mặc chậm rãi lên tiếng: "…Nếu không thì… để tôi giúp em "chữa cháy" một lần?

Chưa kịp dứt lời, Lương Cẩn Nghiên đã nhanh như chớp túm lấy tay anh, giọng vô cùng hưng phấn: ‘ Đồng ý! Đồng ý! Vậy anh tuyệt đối đừng có mà hối hận đấy nhé!’

Tần Tương Mặc chỉ kịp nghĩ thầm:
Xong rồi… hình như thật sự không ổn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play