Hắn đúng là tò mò không biết Văn Ánh định làm gì tiếp theo. Giải dược cho nâu la thì đúng là có thật, nhưng theo hắn biết, mấy loại cây cần để điều chế thuốc giải thì khu rừng này không hề có mọc. Muốn kiếm được đủ nguyên liệu giữa cái rừng rộng bao la này, rồi còn phải đem về bào chế cho kịp… thì lúc đó Hổ Phách chắc cũng tự đào thải hết độc tố, quay lại nhảy nhót như thường rồi.
Văn Ánh cũng biết rõ điều đó. Quanh khu lâu đài nhà Aruda có trồng không ít cây nâu la, trong số đống cây độc đó, thứ mà hắn nhớ rõ nhất chính là cái loại nâu la này — nhìn thì giống y chang củ cải ở Nhân giới.
Mà đúng là trông giống thật. Đào gốc nó lên thì phía dưới cứ như một củ cải tí hon vậy.
“Ngươi ngồi đây chờ chút. Giải dược cần đào tươi phối tươi.”
Văn Ánh nói, ánh mắt dừng lại trên đôi tai lông xù của lão hổ Hổ Phách, nhìn chăm chăm một lúc lâu. Nhưng hắn lại không nói gì, khiến Hổ Phách cứ tưởng thằng này lại muốn giở trò gì. Kết quả là tai nóng ran lên một cái — Hổ Phách đơ người, ngay sau đó lập tức phản ứng, hoảng loạn vung tay tát bay bàn tay Văn Ánh đang sờ lên tai mình. Mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ, bực tức và bối rối trộn lẫn thành một cục.
“Ngươi mẹ nó còn định làm cái trò gì hả?! Tao cảnh cáo mày, đừng có lợi dụng lúc tao yếu mà sàm sỡ! Không thì tao cho mày chết không toàn thây!!!”
Vừa nói, Hổ Phách vừa lôi trong người ra một cặp kính. Gào xong, hắn mồ hôi đầm đìa, nằm vật luôn trên đất, lông trên tai và đuôi dựng đứng hết cả lên, nếu ánh mắt giết được người thì Văn Ánh chắc đã bị đâm chết hàng trăm nhát rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play