Mọi người trong cung đều phải đến chăm sóc Thái hậu. Riêng Minh Uẩn Chi thì không cần vì đang phải chăm sóc Thái tử.
Tề vương là người không chịu ngồi yên, tuy không có tình cảm sâu sắc với Thái hậu, nhưng vẫn phải tuân theo thiên uy. Hắn ngoan ngoãn quỳ xuống hỏi thăm sức khỏe của bà, xin bà uống thuốc và giữ gìn sức khỏe. Mùi thuốc nặng nề và mùi của người già khiến hắn cảm thấy hơi chóng mặt.
Trần hoàng hậu thấy dáng vẻ đó của con trai cũng xót lòng, tìm cớ quở trách hắn vài câu, bảo hắn cùng Tề vương phi ra ngoài sớm một chút, đừng để mất lễ nghi ở đây mà người khác lại có chuyện để nói.
Tề vương bị mắng nhưng không hề bực bội, kéo Dao Ngọc Châu đi thẳng đến Đông cung. Trong lòng hai người, một người lo cho ca ca, một người nhớ tỷ tỷ. Tề vương nói: "Mai là sinh thần của nhị ca, xem ra chắc chắn là không thể ăn mừng đàng hoàng rồi."
"Nghĩ theo hướng tốt thì, lão già nhà họ Trang mấy ngày nay trốn trong phủ không ra ngoài. Cổng phủ bị vây kín bởi những người dân ném rau thối trứng ung, thật là hả hê."
Dao Ngọc Châu bực bội nói: "Không đúng, không tận mắt thấy hắn bị đánh đòn thì khó mà giải được mối hận trong lòng ta."
"Bà cô của ta ơi, đừng có la lối trong cung," Tề vương kéo nàng lại, nhìn xung quanh, xác nhận chỉ có người hầu trong phủ của mình, mới nói: "Chuyện này trong cung bây giờ kiêng kị lắm. Mẫu hậu nói không được nhắc đến."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT