Được đứa con của Khuê Á đề nghị ôm, làm Ashtar có chút bối rối.
Tuy nhiên, vị thiếu tướng phản ứng rất nhanh, trước khi đại não kịp phân tích ý tưởng của đối phương thì cậu đã hành động.
Cậu không đứng dậy mà buông tay khỏi thái dương, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối và mở rộng vòng tay.
Lúc nãy, khi Ashtar kiểm tra thân nhiệt của hùng tử, cậu không hề nhận ra động tác đó trông giống như một cái ôm.
Giờ đây, khi cơ thể mềm mại của hùng tử thật sự kề sát, Ashtar lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Sau khi trưởng thành, thể hình của trùng đực thường nhỏ hơn trùng cái rất nhiều.
Họ phải trải qua vài lần lột xác mới có thể bước vào giai đoạn trưởng thành ổn định.
Khi đó, ngoại hình của trùng đực và trùng cái sẽ không còn quá khác biệt.
Thế nhưng, một quân thư như Ashtar có vóc dáng rắn chắc và cao lớn hơn hẳn một trùng cái bình thường.
Lúc này, dù cậu đang quỳ một gối, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đứa con của Khuê Á đang đứng thẳng.
Với thính giác cực nhạy, Ashtar dễ dàng nghe thấy tiếng tim đập của hùng tử.
Ngay khoảnh khắc cậu mở rộng vòng tay, tần số tim đập của đối phương bỗng nhiên tăng vọt.
Kinh nghiệm cho Ashtar biết, đó là sự vui sướng và kích động.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Nhịp điệu ấy giống như một chiếc búa cao su nhỏ, gõ nhịp vui vẻ lên cánh cửa trái tim Ashtar.
Trùng cái thậm chí còn có ảo giác rằng, tim của cậu và hùng tử đang cùng chung một nhịp đập.
Hùng tử mang theo hương tin tức tố ngọt ngào như mật ong, chìm vào vòng tay của Ashtar.
Cử chỉ anh rất nhẹ nhàng và nhỏ bé. Điều này giống hệt với những gì Ashtar đã nghĩ và tưởng tượng về anh.
Ashtar nhất thời không dám ôm chặt, sợ rằng sự vụng về của mình sẽ làm anh bị thương.
Thế nhưng, hùng tử lại hoàn toàn tin tưởng, thư giãn cơ thể và ôm lấy cậu. Cánh tay anh cố gắng mở rộng, như thể muốn ôm trọn cả Ashtar. Nhưng làm sao có thể được, anh vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa thực sự trưởng thành.
Vì vậy, Ashtar đáp lại.
Cậu kìm nén khao khát được hít hà mùi hương ngọt ngào kia, ôm chặt hơn, giữ lấy hùng tử trong lòng.
Khoảnh khắc đó, Ashtar không kiềm được, khẽ thở dài một tiếng.
Họ hòa hợp đến lạ kỳ, từ tinh thần đến thể xác. Giống như mảnh ghép trò chơi còn thiếu của cậu, giờ đã tìm được một mảnh khác ăn khớp hoàn hảo.
Thế nhưng ý nghĩ mơ hồ đó chỉ thoáng qua trong đầu, Ashtar chưa kịp nắm bắt thì hùng tử lại hỏi:
“Tiên sinh, có thể cho tôi biết tên ngài không?”
"Không cần dùng kính ngữ, các hạ." Ashtar đáp, “Ashtar Patrick, ngài có thể gọi tôi là Ashtar, hoặc Patrick, tùy ý.”
Hùng tử cọ cọ đỉnh đầu cậu, đưa ra một đề nghị tương tự, giọng nói ngây thơ nhưng lại pha chút tinh nghịch đáng yêu:
“Vậy ngài cũng đừng dùng kính ngữ với tôi nữa, Ashtar.”
Trái tim Ashtar như đang ngâm trong mật ngọt, đến hơi thở cũng ngọt ngào. Cậu hỏi hùng tử: “Vậy tôi nên xưng hô với ngài thế nào đây?”
“Tôi là Demon - La Đức Lí Cách Tư, đến từ đại lục Phỉ Nhân. Về sau, xin hãy gọi tôi là Demon, được không?”
Demon, Demon.
Ashtar lặp lại vài lần. Cậu không dùng tinh thần để giao tiếp nữa, mà chậm rãi thốt ra cái tên này: “ Demon.”
Demon cười mãn nguyện.
Thật là một ngày tuyệt vời, anh và người bạn Ashtar của mình đã trao đổi tên với nhau.
Trên người Ashtar có mùi hương quả mọng hoang dã, nhân lúc đang ôm, anh len lén hít vào vài hơi.
Điều này không được lễ phép cho lắm, nhưng cậu thơm quá đi mất.
Nếu Ashtar là một loại quả, chắc chắn vị của cậu sẽ ngọt, chua, sảng khoái và thanh mát, lại còn giải khát.
Demon nghĩ vậy, không nhịn được lại hít một hơi thật sâu mùi hương của người bạn trùng cái này, rồi mới quyến luyến buông ra.
Anh đỡ Ashtar đứng dậy.
Ashtar thực sự rất cao lớn và mạnh mẽ, vẻ mặt thì lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt xám xanh ấy lại mang theo sự ấm áp có thể làm tan chảy mọi băng giá.
Demon ngước nhìn Ashtar, cảm thán: “Ngài thật sự rất cao, tôi thì mãi chẳng lớn được.”
Đây là lời nói thật lòng, bởi giai đoạn trưởng thành của Ma tộc vực sâu dài hơn con người. Những đứa trẻ loài người từng dọa anh giờ đã kết hôn, sinh con và bước vào tuổi trung niên, còn anh vẫn đang từ từ lớn lên.
Những lời này được nói bằng tiếng Phỉ Nhân, Ashtar không hiểu, cậu cúi đầu nhìn chăm chú, như thể đang hỏi thầm: Ngài nói gì thế?
Demon liền truyền thông tin vào ý thức, nói cho Ashtar nỗi phiền muộn của mình.
Ashtar nở nụ cười đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau.
Một nụ cười rất nhẹ, chỉ hơi nhếch mép, nhưng làn gió ấm áp đó đã quét qua cả một cánh đồng tuyết, khiến Demon gần như nghe thấy tiếng băng hà tan chảy cuồn cuộn.
Ashtar nói với anh: “ Demon, rất nhanh thôi, ngài sẽ lớn lên. Nhưng ngài bị thiếu dinh dưỡng, chỉ cần ăn uống hợp lý thì sẽ nhanh chóng cao lớn thôi. Đó là lời Bác sĩ Jones đã nói.”
Demon chớp mắt: “ Bác sĩ Jones?”
Ashtar gật đầu, cậu nói: “Đó là một Bác sĩ tài giỏi, một vị trưởng bối đáng kính. Ngài sẽ thích ông ấy.”
Demon nghĩ, được thôi, vì Ashtar rất tôn kính Bác sĩ Jones.
Anh hỏi: “Vậy có phải chính ông ấy đã chữa cho tôi không?”
Ashtar lại gật đầu.
Trong phòng điều khiển, Bác sĩ Jones vẫn còn đang bàng hoàng.
Hùng tử Khuê Á 9 đang ở giai đoạn chưa trưởng thành, chắc chắn sẽ khác với những trùng đực ở trung ương tinh. Đây là điều Jones đã dự đoán từ trước.
Trùng đực vừa sinh ra đã được nuông chiều, làm sai chuyện gì cũng không bị trừng phạt.
Trùng đực cấp cao hơn lại càng có địa vị tôn quý. Những điều này khiến họ hình thành tính cách kiêu căng, ngang ngược.
Trong khi đó, hùng tử sinh ra ở Khuê Á 9 chắc chắn đã phải chịu đựng biết bao khổ cực.
Nhìn cách anh né tránh những quân thư trong hạm đội, có lẽ còn chưa từng gặp một trùng cái nào, nếu không đã sớm tiến lên cầu cứu rồi.
Nhưng ai mà ngờ, đứa nhỏ này lại có tính cách ngọt ngào đến vậy!
Hãy nhìn vẻ mặt của anh khi ôm thiếu tướng Ashtar mà xem, bảo sao thiếu tướng lại mỉm cười với anh.
Jones còn đang suy nghĩ miên man, thì nghe thấy Ashtar thông qua thiết bị liên lạc nói: “Bác sĩ Jones, Demon muốn gặp ông để cảm ơn trực tiếp.”
Ông Bác sĩ già sững sờ một chốc, sau đó gầm lên: “Tôi đến ngay đây!”
Người đến trước lại không phải Jones, mà là một vị khách không mời khác.
Khi Đỗ Lan Đức xuất hiện, Ashtar hơi nhíu mày không vui.
Vì cầu nối tinh thần đã được thiết lập, cảm xúc của cậu có thể truyền đến Demon.
Ngay lập tức, Demon cảm nhận được Ashtar không hề ưa trùng cái đang đứng trước mặt. Ánh mắt mà đối phương nhìn anh cũng khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.
Đỗ Lan Đức cúi chào Demon trước, rồi lại cúi chào Ashtar một lần nữa, đưa cây bút ghi chép ra: “Trưởng quan, bút của ngài bị rơi trong phòng điều khiển.”
Ashtar nhận lấy bút, định xua tay bảo hắn ta đi, thì Đỗ Lan Đức lại quay sang đối mặt với Demon.
Hắn ta có ngoại hình khá ổn, lúc này nụ cười rất vừa phải, bắt đầu tự giới thiệu:
“Các hạ, tôi là Đỗ Lan Đức - Marcus, nhìn thấy ngài khỏe mạnh thật sự thật tốt quá.”
Demon nhìn sang Ashtar, Ashtar thông qua cầu nối tinh thần nói với anh: “Thượng úy Marcus đang tự giới thiệu.”
Trong mắt Đỗ Lan Đức, đây lại trở thành bằng chứng phạm tội cho thấy Ashtar đang khống chế tiểu hùng tử. Hắn ta thầm nghĩ, chẳng phải hùng tử đến một câu cũng không dám nói đó sao?
Đỗ Lan Đức bị Demon phớt lờ, lại đề nghị với Ashtar: “Trưởng quan, công việc trong hạm đội không ít, tôi cho rằng có thể để mọi người thay phiên nhau chăm sóc chuẩn công tước điện hạ. Ngài thấy thế nào?”
Demon lại nhìn Ashtar, lần này cậu thuật lại không sót chữ nào cho anh.
Lọt vào trong tai Demon, thì lại thành đây chính là Đỗ Lan Đức muốn đưa anh rời khỏi Ashtar!
Cảm tình của Demon đối với trùng cái trước mặt lập tức tụt xuống âm. Anh cảm thấy hơi bất an, theo bản năng nắm lấy tay phải của Ashtar.
Sự bất an và sợ hãi của anh cũng ảnh hưởng đến Ashtar.
Ashtar nói với Đỗ Lan Đức: “Vi phạm quân quy, can thiệp mệnh lệnh của trưởng quan, đến phòng tạm giam báo cáo, cấm túc 12 tiếng.”
Đỗ Lan Đức không ngờ rằng Ashtar lại sắt đá đến vậy ngay trước mặt hùng tử chuẩn công tước, hắn ta sững sờ tại chỗ.
Ashtar không thèm để ý đến hắn ta nữa, đưa Demon đi.
Và Demon từ đầu đến cuối không hề liếc mắt đến Đỗ Lan Đức.
Demon được Ashtar đưa về phòng bệnh ban nãy, mâm thức ăn đã biến mất.
Có lẽ vì anh đã nhìn về phía đó quá lâu, Ashtar hiểu lầm, liền giải thích: “Đồ ăn nguội đã được dọn đi rồi. Nếu ngài vẫn còn đói...”
Demon vội lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Ban nãy tôi định giúp ngài rửa mâm.”
Ashtar càng thêm dịu dàng: “Những công việc này đã có trùng máy làm rồi. Ngài chỉ cần tận hưởng cuộc sống, vui vẻ trưởng thành là được.”
Demon vừa định hỏi xem có việc gì mình có thể giúp không, thì thấy cửa phòng mở ra, một người đàn ông lớn tuổi hơn một chút, tóc bạc trắng bước vào.
Không, không phải đàn ông, mà nên gọi là trùng cái.
Anh vẫn chưa quen với việc gọi những sinh vật trông giống hệt con người là "trùng".
Thế nhưng ở đại lục Phỉ Nhân, côn trùng đều rất thích anh, anh có thể cảm nhận được sự gần gũi tự nhiên của chúng. Vì vậy lúc này anh cũng không hề bài xích.
Trùng cái tóc bạc nói với anh một tràng tiếng lạ, Ashtar lắc đầu, dùng một ngữ điệu tương tự đáp lại.
Jones vội vã đến, nhất thời quên mất thiếu tướng đã nói hùng tử Demon không hiểu tiếng phổ thông.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Demon, ông ta thỉnh cầu thiếu tướng: “Trưởng quan, ngài có thể chuyển lời giúp tôi vài câu không?”
Ashtar nói: “Được.”
Jones nghiêm túc nhìn Demon: “Chuẩn công tước các hạ, ngài thật sự quá gầy! Từ hôm nay trở đi, chế độ ăn uống của ngài sẽ do tôi phụ trách, cho đến khi ngài khôi phục thể trạng bình thường, được chứ?”
Ashtar: “...”
Ashtar nhớ lại món cơm tăng cơ mà mình từng ăn, tay nghề của Jones quá đơn điệu và nhàm chán, sao có thể để Demon ăn những món đó?
Ashtar không kìm được, muốn nói giúp cho Demon đáng thương một chút: “Bác sĩ Jones, những việc này hoàn toàn có thể trao đổi với nhà bếp để họ làm, ông không cần phải tự mình nấu nướng.”
Jones: “Không phiền đâu, tôi rất sẵn lòng.”
Ashtar: "..." Không, tôi chỉ đơn thuần là chê tài nấu ăn của ông thôi.
Demon: yếu đuối, đáng thương, lại ngơ ngác.jpg