Trong lúc dùng bữa, Demon luôn cố gắng kiềm chế bản thân, không để mình ăn uống quá thô lỗ, mất mỹ quan.
Anh không hề quên rằng mình đang ở đâu. Đây không phải căn nhà gỗ nhỏ của anh. Nếu có ai đó bất ngờ bước vào và thấy anh ăn như dã thú, thì thật là xấu hổ.
Thầy giáo của Demon từng là một tử tước của đế quốc, sở hữu một thái ấp và trang viên rộng lớn.
Sau khi vợ qua đời vì khó sinh, ông vô cùng đau khổ, khóc đến mù cả hai mắt.
Nhưng dù phải lưu lạc làm người hát rong, thầy vẫn luôn giữ một phong thái đàng hoàng.
Với Demon, thầy cũng yêu cầu tương tự và dạy anh rằng lễ nghi không chỉ là những quy tắc đã được định sẵn, mà còn thể hiện phẩm giá của một con người.
Ăn no bụng, Demon phân loại những chiếc đĩa trống đặt gọn vào một góc bàn.
Anh hơi do dự, không biết nên ở lại trong phòng chờ ân nhân xuất hiện, hay tìm chỗ nào đó để rửa bát đĩa.
Sau một lúc chần chừ, anh quyết định ra ngoài xem sao.
Căn phòng kim loại kỳ lạ này được đóng kín hoàn toàn.
Trên một bức tường có một tấm kim loại với màu sắc hơi đậm hơn.
Demon đoán đó là cánh cửa, và anh tiến lại gần, giơ tay thử chạm vào.
Thật bất ngờ, khi ngón tay còn chưa chạm tới, cánh cửa tự động trượt sang hai bên.
Demon: “!”
Anh giật mình rụt tay lại, lùi ra sau một bước đầy kinh ngạc, hệt như một chú mèo con.
Cánh cửa kim loại lại tự động khép lại.
Demon chớp mắt, rồi lại thử duỗi tay ra. Cửa lại mở. Rút tay về, cửa lại đóng.
Ôi, thật kỳ diệu!
Người thiết kế ra cánh cửa này chắc chắn là một thuật sư luyện kim vĩ đại.
Bước qua cánh cửa kỳ diệu tự động đóng mở, Demon ra khỏi phòng.
Ngoài cửa là một hành lang ngắn ngủn, đi vài bước là đến cuối, và một cánh cửa khác lại mở ra chào đón anh.
Đi được một quãng, Demon nhận ra chủ nhân nơi này dường như không hề đề phòng anh. Chỉ cần anh muốn, mọi cánh cửa đều sẽ vô điều kiện mở ra.
Demon không muốn phụ lòng tin tưởng đó, anh dừng lại, không bước vào các phòng khác nữa.
Anh có chút lo lắng, lòng bàn tay hơi ướt, khẽ hỏi: “Tiên sinh, ngài có thể nghe thấy giọng nói của tôi, phải không?”
Không có tiếng đáp lại. Demon không nản lòng, tiếp tục nói: “Tôi rất biết ơn sự cưu mang của ngài. Liệu tôi có vinh hạnh được gặp mặt ngài để nói lời cảm ơn không?”
Cuối cùng, hành lang cũng có động tĩnh.
Một con bọ cánh cứng nhỏ không biết từ đâu bay ra, vo ve lượn quanh trước mặt Demon.
Demon theo bản năng đưa tay ra, con bọ đậu xuống lòng bàn tay anh, mang cảm giác lạnh lẽo.
Con bọ rung râu, cọ cọ vào lòng bàn tay Demon rồi quay lưng lại. Từ đôi mắt kép của nó, một luồng sáng hình người đột nhiên phát ra giữa không trung.
Ánh sáng tan đi, người đàn ông mà anh từng mơ hồ thấy trong ý thức đã hiện ra trước mặt.
Lần này, gương mặt cậu rõ ràng hơn. Mái tóc vàng cát được chải gọn gàng, để lộ vầng trán cao và sáng. Đôi lông mi vàng ôm lấy đôi mắt xám xanh thăm thẳm, khiến Demon lại liên tưởng đến cảnh băng nguyên dưới ánh mặt trời.
Chỉ là... cơ thể của cậu lại nửa trong suốt, thậm chí có thể nhìn xuyên qua và thấy lờ mờ bức tường phía sau.
Demon nhất thời không nói nên lời. Anh cảm thấy hốc mắt nóng lên, trái tim như ngâm trong nước chanh, se lại và chua xót.
Ân nhân của anh, lẽ nào là một linh hồn đã khuất?
Nhìn thấy huy hiệu "Thập Tự Tối Cao" đeo trước ngực người đàn ông, Demon càng đau buồn hơn.
Khó trách cậu mãi không xuất hiện để gặp mặt...
Là một tín đồ của Thần Tối Cao, việc cậu cứu giúp một người mang dòng máu Ác ma như mình đã là một sự từ bi và bao dung lớn lao rồi.
Demon hít một hơi sâu, thả con bọ cánh cứng bay đi.
Anh đưa tay phải khẽ chạm vào chiếc mũ vô hình, sau đó tay trái đặt lên ngực, cúi đầu thật sâu với tư thế chuẩn mực nhất mà thầy giáo đã dạy.
Anh chân thành ca ngợi:
“Tiên sinh tôn quý, Demon(*) - La Đức Lí Cách Tư, con trai của Ma tộc Vực sâu và Nhân tộc Phỉ Nhân, mãi ghi nhớ ân tình của ngài."
(*)Thật ra tên của công là Đức Mông nhưng mà mình thấy nó kì kì nên để là Demon nha.
"Tôi sẽ dùng cả đời để ca tụng những việc làm của ngài, sẽ không để phẩm đức cao thượng của ngài bị bụi trần che lấp. Nguyện cầu ngài sớm ngày trở về với vòng tay của vị thần mà ngài yêu mến.”
Sau đó, anh ngẩng đầu, lấy hết dũng khí hỏi: “Tiên sinh, liệu ngài có thể cho tôi biết tên của ngài không?”
Sắc mặt người đàn ông đối diện không hề thay đổi, cậu chỉ ngước mắt nhìn ra phía sau Demon.
Demon giật mình, quay đầu lại theo ánh mắt đó.
Cánh cửa phía sau anh mở ra, và "linh hồn" tóc vàng đáng kính kia lại xuất hiện, bằng xương bằng thịt.
Demon: “...”
Anh đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội vàng quay đầu trở lại. Bóng người trong suốt hóa thành những đốm sáng và tan biến vào không trung.
A a a a a!
Mặt Demon đỏ bừng!
Anh vừa làm chuyện ngu ngốc gì thế này?
Anh đã nhầm người ta là linh hồn và còn cầu mong cho người ta sớm về với vòng tay của thần linh!
Đầu óc Demon nổ tung vì xấu hổ, anh chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Khi "đứa con của Khuê Á" lên tiếng, Ashtar đã đoán ra anh muốn hỏi ai là người đã cứu và mang anh về đây.
Nhận ra sai lầm của mình, cậu lập tức đặt bút ghi chép xuống, cho trùng máy phát hình, rồi quay người lao ra khỏi phòng điều khiển.
Trước khi đi, cậu không quên ra lệnh cho các quân thư đang vây xem: “Về vị trí của mình! Không có việc gì thì tìm chỗ giải trí nghỉ ngơi, không được tụ tập ở đây.”
Các quân thư đồng loạt ưỡn ngực, đứng nghiêm, gót chân chạm vào nhau, lớn tiếng đáp: "Rõ, thưa trưởng quan!"
Sau đó, họ thở dài thườn thượt và lập tức giải tán.
Thượng úy Đỗ Lan Đức lại cầm lấy cây bút trên bàn và nói với bác sĩ Jones: “Tôi sẽ mang cho trưởng quan.”
Jones nhìn anh ta chằm chằm, rồi nói một cách đầy ẩn ý: "Tham vọng là một thứ rất đáng sợ, phải không?"
Đỗ Lan Đức thoáng chút xấu hổ, chưa kịp phản ứng thì bác sĩ Jones đã nói: “Đi đi, và nhớ kỹ lời tôi. Đừng để tham vọng làm choáng váng đầu óc.”
Nói xong, bác sĩ Jones bắt đầu sắp xếp lại tài liệu. Đỗ Lan Đức bước ra khỏi cửa, nét mặt thoáng chốc trở nên dữ tợn, các khớp ngón tay siết chặt đến kêu răng rắc.
Tham vọng rất đáng sợ ư? Nhưng nếu không có tham vọng, làm sao có thể tiến lên được?
Chẳng lẽ Ashtar Patrick không có ý đồ gì khác sao? Nếu không, tại sao lại chiếm khu y tế không cho các quân thư khác vào?
Patrick chẳng qua chỉ là một tên bình dân hèn hạ, nghĩ rằng giấu được hùng tử thì sẽ có được lợi thế à?
Chỉ cần có một cơ hội... anh ta tin mình sẽ không thua kém Patrick.
Đó là một hùng tử cấp công tước đấy, rất đáng để mạo hiểm một lần!
Phòng điều khiển nằm ngay trong khu y tế, Ashtar kịp thời chạy tới.
Cậu đã bỏ lỡ cảnh Demon cúi người hành lễ với mình, chỉ thấy sau khi gặp cậu, toàn thân hùng tử đỏ bừng một cách bất thường. Đỏ từ tai xuống cổ, ngay cả đầu ngón tay cũng ửng hồng.
Hùng tử trông như sắp khóc, nước mắt chực trào ra, vẻ mặt đầy tủi thân.
Tin tức tố hương mật đường cũng không thể kiểm soát mà tỏa ra, ngọt đến nỗi Ashtar cảm thấy mình như đang ngâm mình trong một biển đường.
Nhưng cậu lại vô cùng lo lắng, bởi hùng tử đang nóng lên một cách bất thường.
Ashtar bước nhanh tới. Cậu cao hơn hùng tử đang ở tuổi vị thành niên rất nhiều, lúc này hơi khom lưng, áp trán mình vào trán của hùng tử.
Cậu thực sự hoảng loạn, chỉ nghĩ đến cách đo nhiệt độ nguyên thủy này.
Sau khi thử, cậu xác nhận có hơi nóng.
Ashtar dứt khoát quỳ một gối xuống đất, để mình thấp hơn hùng tử, ngước lên nhìn anh.
Đôi mắt đỏ xinh đẹp của hùng tử mở to tròn xoe, nước mắt trong khoảnh khắc đã rút về hơn phân nửa.
Ashtar chăm chú nhìn đôi mắt đỏ ngấn lệ, đưa hai ngón tay lên thái dương, rồi truyền ý nghĩ đến tiểu hùng tử:
“Ngài có chỗ nào không thoải mái không? Tôi cảm giác ngài đang nóng lên.”
Một lúc sau, cậu nghe thấy hùng tử rụt rè đáp lại:
“Tiên sinh, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi đã nhận nhầm ngài là linh hồn, xin ngài tha thứ cho sự mạo phạm của tôi...”
Trùng Thần ở trên cao!
Ashtar không hiểu đã xảy ra hiểu lầm gì, nhưng trái tim cậu lúc này như tan nát.
Người phải xin lỗi là cậu mới đúng.
Quân đội của cậu đã bắt hùng tử phải rời khỏi nơi ở, khiến anh phải lưu lạc chịu khổ trên hành tinh này, vậy mà hùng tử lại xin cậu tha thứ chỉ vì một sự nhầm lẫn nhỏ bé.
Ashtar áy náy đến nghẹt thở. Hùng tử càng ngoan ngoãn, cảm giác áy náy này lại càng mãnh liệt.
Cậu cố gắng kiềm chế sự tự trách, cẩn thận lắng nghe hùng tử kể lại toàn bộ sự việc.
Vị thiếu tướng nổi tiếng kỷ luật nghiêm minh, sắt đá, đã dùng giọng nói dịu dàng nhất đời mình để trả lời tiểu hùng tử:
“Không, thưa các hạ, ngài không cần xin lỗi. Chính quân đội của tôi đã làm phiền sự yên bình của ngài. Ngài có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào, tôi sẽ dốc hết sức để thực hiện, bù đắp cho những tổn thương đã gây ra cho ngài.”
Hùng tử im lặng rất lâu, rồi hỏi: “Ngài gọi tôi là 'các hạ'?”
Ashtar lập tức đáp: “Đúng vậy, Chuẩn Công Tước Các Hạ.”
Đó là lần đầu tiên trong đời, Demon được một ai đó ôm ngoài người thầy đã khuất.
Khi đối phương nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh, áp trán vào trán, Demon ngây dại.
Sau đó, người đàn ông tóc vàng thậm chí còn quỳ một gối xuống đất, ngước nhìn anh đầy tôn kính và dịu dàng hỏi anh có chỗ nào không thoải mái không.
Và còn gọi anh là "các hạ".
Đây là một cách xưng hô dành cho giới quý tộc, khiến Demon vô cùng kinh hãi.
Người đàn ông tóc vàng giải thích rất nhiều điều về thế giới này, về trùng cái, trùng đực và trùng tộc.
Demon, người từng bị vạn người chán ghét, ở nơi đây lại là một trùng đực cấp cao, sinh ra đã tôn quý, lẽ ra phải được cưng chiều, tôn kính và sở hữu mọi thứ.
Anh chìm vào trầm tư một lúc lâu, rồi mới nhìn lại trùng cái tóc vàng kia.
Demon khẽ hỏi: “Vậy, tôi có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào với ngài, phải không?”
Trùng cái vẫn dịu dàng trả lời: “Đương nhiên rồi.”
Demon siết chặt lòng bàn tay.
Anh cảm thấy trái tim mình đang đập loạn xạ, anh vẫn chưa thể quen được với sự thay đổi thân phận đột ngột này.
Với đầy hy vọng, anh mở lời hỏi:
“Ngài, ngài có thể... ôm tôi thêm một lần nữa không?”