Văn minh trùng tộc từ trước đến nay là một nền văn minh của sự xâm lược và chiến tranh. 

Lịch sử của họ đầy rẫy những cuộc tàn sát máu me, hiếm khi có bóng dáng của văn học và nghệ thuật.

Lúc này, Ashtar chỉ hận vì sao trường quân đội lại không có môn học về văn học, để bây giờ cậu không biết phải dùng lời nào để miêu tả dung mạo của “đứa con của Khuê Á". 

Ashtar thậm chí không dám nhìn anh quá lâu, chỉ dám kiềm chế hít hà mùi tin tức tố trong không khí. 

Cậu sợ rằng ánh mắt tham lam của mình sẽ mạo phạm đến “đứa con cưng” được thần minh chăm sóc.

Trong phòng điều khiển, y tế quan Jones lớn tuổi nhìn thấy Ashtar đang ngồi không yên, giống như bị nướng trên lửa. 

Chuẩn tướng khi thì đứng trước cửa sổ nhìn xa xăm, khi thì đi đi lại lại trong phòng. 

Một lúc rất lâu sau, cậu mới dùng khóe mắt liếc nhìn hùng tử trong phòng điều trị một cái, rồi lập tức giật mình thu ánh mắt lại như bị điện giật.

Tuy nhiên, y tế quan Jones vẫn phải nói một câu công bằng rằng, phản ứng của chuẩn tướng đã là biểu hiện của sự tự chủ cực cao. 

Thiếu tá Lí Áo Nội Nhĩ gần như thèm khát đến phát khóc. 

Vị quân thư xuất thân từ gia tộc quý tộc thực sự này, luôn được hùng phụ cưng chiều, đã thề thốt một cách chắc nịch:

“Cả khu tinh hệ trung ương đều không tìm được hùng tử nào đẹp hơn bé cưng này. Chờ thông tin của cậu ấy được ghi lại, tôi sẽ xin được ‘tự tiến chẩm tịch’!”(*)

(*)Tự nguyện dâng hiến bản thân để được ngủ cùng hoặc trở thành bạn đời của ai đó.

Jones tức giận giáng một cái vào trán cậu ta. 

Cả phòng ồn ào vang lên những tiếng xì xào, chỉ có Thượng úy Đỗ Lan Đức ở một góc là mắt sáng rực, ra vẻ suy tư.

Động tĩnh ở đây thực sự không nhỏ. 

Chuẩn tướng dường như đã phát hiện ra điều gì đó, đôi mắt xanh xám nhìn thẳng về phía lỗ thăm dò. 

Jones rùng mình, với khả năng cảm nhận của chuẩn tướng, việc phân tâm dò xét tình hình phòng điều khiển là chuyện dễ như trở bàn tay. 

Ông ta vội vã phất tay đuổi trùng đi: “Xem xong rồi thì đi mau đi, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.”

Demon lờ mờ nhận ra nhiệt độ không khí xung quanh đang dần giảm xuống, rồi duy trì ở một mức mát mẻ dễ chịu. 

Điều này làm anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều. 

Anh hoàn toàn không biết rằng mình đã được chuyển đến khu điều trị cao cấp trên hạm chính, nơi mọi trạng thái cơ thể được theo dõi liên tục. 

Ngay cả công việc chăm sóc cũng do chính tổng chỉ huy hạm đội đích thân đảm nhận.

Lúc này, trung tâm của cả hạm đội Thâm Hàng chính là anh. 

Chuẩn tướng Ashtar đã ra lệnh dừng hoàn toàn công việc thăm dò, mọi thứ đều xoay quanh sức khỏe của hùng tử chưa trưởng thành.

Tin tức truyền về khu trung ương tinh khu vẫn cần một chút thời gian, nên trước khi trung ương ra lệnh và phái chuyên gia đến đón “đứa con của Khuê Á”, hùng tử này sẽ ở lại hạm đội ít nhất nửa tháng.

Ashtar biết rằng việc đẩy anh vào tình thế tuyệt vọng đã là một tội lỗi. Bây giờ còn phải để hùng tử chịu thiệt thòi ở lại hạm chính lâu như vậy. 

Nhưng chuẩn tướng vẫn có một chút vui mừng đáng xấu hổ vì khoảng thời gian nửa tháng này, cậu sẽ dốc hết sức để đền bù những tổn thương đã gây ra cho hùng tử trong quá trình thăm dò Khuê Á 9. 

Đây cũng là cách Ashtar tự cứu rỗi chính mình.

Sau khi đuổi những quân thư phiền phức đi, y tế quan Jones quay lại khu điều trị. 

Ông thấy Chuẩn tướng Ashtar đã bình tĩnh lại, đang lẳng lặng xem xét các tài liệu được chiếu lên từ thiết bị ở cổ tay. 

Sau khi thu thập xong dữ liệu phản hồi từ phòng điều trị, Jones đến bên cạnh Ashtar.

Ashtar hỏi ông: “Hùng tử còn bao lâu nữa thì tỉnh lại?”

Jones đưa ra một khoảng thời gian ước chừng, khiến Ashtar hơi giãn ra đôi lông mày đang nhíu chặt.

Nhưng Jones vẫn phải nhắc nhở Ashtar: “Thưa trưởng quan, hùng tử đã sống một mình trên Khuê Á 9 nhiều năm, chúng ta biết rất ít về thói quen sinh hoạt của cậu ấy.”

“Dụng cụ kiểm tra ghi lại, tinh thần cậu ấy dao động rất dữ dội. Đây có thể là di chứng của việc bị hoảng sợ tột độ, trải qua điều trị sẽ giảm bớt, nhưng...”

Vị y quan già dừng lại ở đây, ngập ngừng không nói.

Ashtar cảm thấy trái tim mình bị một bàn tay vô hình siết chặt. 

Cậu khó khăn mở lời: “Ý ngài là, cậu ấy có khả năng xuất hiện vấn đề tâm lý?”

Jones gật đầu đồng ý, và bổ sung thêm: “Hơn nữa, không loại trừ khả năng sẽ có phản ứng căng thẳng sau khi tỉnh dậy.”

Ashtar mím chặt môi. 

Một lúc lâu sau, cậu mới nói: “Hãy sắp xếp một đội ngũ phân tích và chuẩn bị các phương án đối phó.”

Sau khi Jones rời đi, Ashtar tắt màn hình theo dõi, ngồi sụp xuống. 

Cậu dùng tay che mặt, tấm lưng vốn thẳng tắp nay cũng hơi cúi xuống. 

Cậu nhớ lại những ngày mình trốn chạy trong giấc mơ tiên tri. 

Mỗi ngày đều lo lắng bất an, chật vật, lo sợ đến mức không thể nuốt trôi thức ăn, phải tiêm chất dinh dưỡng để duy trì thể lực. 

Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của trùng cái hiến binh là toàn thân lại run rẩy. 

Không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, trong đầu tràn ngập viễn cảnh kinh khủng sẽ phải đối mặt sau khi bị bắt.

Cậu nhắm mắt lại.

Chiều hôm đó, hùng tử có dấu hiệu tỉnh lại.

Theo lời khuyên của y quan, khi hùng tử thức dậy, không cần để người chăm sóc trong phòng điều trị. 

Ashtar và Jones cùng nhau dùng thiết bị trong phòng điều khiển để theo dõi mọi khoảnh khắc.

Phân tích kỹ thuật về dấu vết sinh hoạt của hùng tử hiện chưa có nhiều kết quả hữu ích. 

Nhưng Ashtar đã tổng hợp được một vài manh mối. 

“Đứa con của Khuê Á” biết tận dụng vật liệu tự nhiên để chế tác công cụ, xây dựng nhà cửa. 

Bản vẽ quét của căn nhà gỗ đó được Ashtar xem đi xem lại nhiều lần, thiết kế vô cùng tinh xảo. 

Anh còn biết làm đồ nội thất, nung gốm thô sơ và dùng chúng để chế biến thức ăn. Điều này cho thấy anh có một lượng kiến thức phong phú.

Và cả bức tượng gỗ khắc dở đã được Ashtar mang đi. 

Bây giờ xem ra, hình mẫu của bức tượng có thể chính là trùng đực nhỏ, với tỉ lệ cơ thể tuyệt đẹp, đường nét tinh xảo. 

Ashtar, tuy không hiểu biết về nghệ thuật, nhưng vẫn không nhịn được mà lấy ra ngắm nghía. 

Từ đó có thể thấy, anh còn có gu thẩm mỹ rất cao. Điều này lại càng hiếm có.

Tóm lại, “đứa con của Khuê Á” chắc chắn không phải là một trùng tộc bản xứ của Khuê Á 9. 

Bởi vì, ngay cả khi được thiên nhiên ưu ái, một con trùng không thể vừa sinh ra đã có đầy đủ kiến thức như vậy. 

Trên người “đứa con của Khuê Á” có vô số bí ẩn. Ashtar tin rằng mình có thể từng bước làm sáng tỏ chúng, tất nhiên là với điều kiện cậu có đủ thời gian.

Trước khi hùng tử tỉnh lại, tiểu đội quân thư đã chuyển toàn bộ đồ đạc ở nơi ở cũ trong rừng lên hạm chính. 

Ashtar đích thân khuân chiếc bàn ăn của hùng tử vào phòng điều trị, trang trí lên đó một bó hoa của Khuê Á 9 và đặt đồ ăn lên những chiếc đĩa gốm do chính anh tự nung. 

Bức tượng gỗ kia, cậu cũng có chút không nỡ, nhưng vẫn đặt lại bên cạnh anh. 

Ashtar hy vọng, nhìn thấy nó có thể giúp hùng tử cảm thấy an tâm hơn.

Thực tế, mọi chuyện diễn ra tốt hơn dự đoán. 

Khi hùng tử mở mắt, để lộ ra đôi tròng đen màu đỏ đẹp đẽ và thuần khiết, tất cả quân thư trong phòng điều khiển đồng loạt hít một hơi. 

Thiếu tá Lí Áo Nội Nhĩ thậm chí còn hét lên nửa tiếng. 

Đúng vậy, nửa tiếng. 

Ashtar liếc mắt cảnh cáo một cái, cậu ta lập tức ngậm miệng.

Rất nhiều quân thư muốn vây xem trùng đực đáng yêu, Lí Áo Nội Nhĩ đã phải chen chúc đến sứt đầu mẻ trán mới giành được một suất ở hàng đầu. Cậu ta không thể để mình bị chuẩn tướng tống ra khỏi phòng lúc này.

Hùng tử nhỏ ngồi dậy, đưa tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp không bị chiếc mặt nạ kim loại che khuất. 

Hàng mi chớp động đầy vẻ mơ màng, khiến trái tim của các quân thư như bị trêu chọc. 

Ngay sau đó, anh kéo lại góc áo ở phần dưới cơ thể, ngẩng đầu cẩn thận nhìn xung quanh. 

Giống như một con non mới ra khỏi tổ, vừa tò mò vừa cảnh giác với thế giới bên ngoài, đưa bàn tay nhỏ ra thử chạm nhẹ rồi lập tức rụt lại.

Lí Áo Nội Nhĩ: “Ôi, tôi... tôi chết mất.”

Mọi người: Im đi, đồ ngốc!

Hùng tử nhỏ nhanh chóng phát hiện ra bức tượng gỗ bên gối, lập tức cầm lấy trong tay. 

Những ngón tay trắng trẻo tinh tế vuốt ve bức tượng hai lần, rồi đặt lên trán, lẩm bẩm không thành tiếng.

Lí Áo Nội Nhĩ: “Tôi muốn...”

Jones lập tức ngắt lời cậu ta: “Không, cậu không muốn.”

Ashtar không còn để ý đến Lí Áo Nội Nhĩ nữa, vì cậu đang tập trung phân biệt khẩu hình của hùng tử. 

Thời sinh viên quân đội, Ashtar chưa bao giờ nhận điểm dưới A, mọi môn học đều xuất sắc. 

Khả năng đọc khẩu hình ngôn ngữ tuy chưa đạt đến cấp bậc bậc thầy, nhưng ít nhất cũng là tinh thông.

Ngôn ngữ mà "đứa con của Khuê Á" nói không phải là bất kỳ ngôn ngữ nào mà cậu đã biết. 

Ashtar không nản lòng, tiếp tục quan sát.

Sau khi lẩm bẩm một lúc, hùng tử nhỏ cất bức tượng gỗ đã tìm lại được vào túi áo, rồi nhảy ra khỏi phòng điều trị. Động tác của anh uyển chuyển, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, rõ ràng đã khôi phục thể lực.

Mặc dù sàn nhà có lớp giữ ấm, Ashtar vẫn đặt sẵn một đôi giày ở dưới phòng điều trị. Vì tâm tư riêng, đó là một đôi giày lông xù nhỏ nhắn rất đáng yêu, chắc chắn sẽ rất thoải mái.

Hùng tử nhỏ thông minh đưa đôi chân trắng trẻo xỏ vào giày, lắc lư qua lại, rồi bước đi lộc cộc hai bước.

Lần này, không cần đợi Lí Áo Nội Nhĩ mở miệng, vài đôi tay đã ăn ý bịt miệng cậu ta lại. "Cậu đừng có nói nữa!" Lần thứ hai rồi, không thể có lần thứ ba. Chuẩn tướng chắc chắn đã ghi nhớ tất cả. 

Leonor ấm ức, không nói được lời nào.

Hùng tử nhỏ lúc này lại có hành động mới, anh phát hiện ra đồ ăn trên bàn.

Trái tim Ashtar đập thình thịch vì lo lắng.

Anh, sẽ ăn chứ? Sẽ thích chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play