Làn da của chàng trai này rất trắng, lông mi cong vút rũ xuống như hai cánh quạt, dáng vẻ khi ngủ khiến người ta không khỏi có suy nghĩ phạm tội.
Tạo nghiệp quá đi mất.
Trông thế này cũng còn khá nhỏ, không biết đã đủ tuổi chưa nhỉ?
Mình có nên bỏ trốn không?
Nhưng tôi không tìm thấy quần áo của mình ở đâu cả, chỉ đành phải âm thầm mặc quần áo của cậu nhóc ấy vào.
Quần của anh quá dài, sau khi mặc xong, tôi đứng dậy không cẩn thận bị vấp ngã, trực tiếp đè lên chàng thiếu niên đang ngủ say.
Anh bị tôi đánh thức.
Đôi mắt mơ màng của anh mở ra, vô thức nở một nụ cười tỏa nắng khi nhìn thấy tôi: “Tỉnh rồi à?”
Hình như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi ấy nhỉ?
Ánh mắt của anh tựa như loài mèo, tuy lười biếng nhưng lại không kém phần mê hoặc, dáng vẻ khi mỉm cười mang lại cảm giác vô cùng thanh xuân, cứ như đã từng quen biết.
Nhưng tôi không thể nào nhớ ra.
Trong trí nhớ thoáng vụt qua những hình ảnh mơ hồ…
Hình như còn là do tôi chủ động.
[Ting…]
Trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Chúc mừng chủ nhân đã phát động nhiệm vụ thứ hai, thành công chinh phục người đàn ông trước mắt, đồng thời thành công chia tay anh ta, bạn sẽ đạt được các phần thưởng vô cùng phong phú.
Nhiệm vụ thứ hai?
Chính là anh?
Người chồng tôi sắp phải bán đi?
“Có cần phải kết hôn không?” Nghĩ vậy, tôi nói ra điều này trong vô thức.
Vốn dĩ câu nói ấy là tôi hỏi hệ thống, bởi vì thoạt nhìn chàng trai này còn rất trẻ, trông cứ như học sinh, làm sao có thể trở thành chồng của tôi…
Vậy mà lại bất cẩn nói thành tiếng.
Quả nhiên, chàng trai vừa mới nghe thấy hai chữ kết hôn lập tức ngẩn người.
Anh ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ nhìn tôi: “Kết hôn? Chị ơi, em còn chưa đến…”
“Tôi nói giỡn thôi, đừng xem nó là thật.” Tôi sợ bản thân bị từ chối thì quá xấu hổ, thế nên nhanh chóng ngắt lời anh, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chàng trai nắm lấy cổ tay tôi.
Lòng bàn tay của anh hơi lạnh, có một vết chai mỏng.
“Chị, chị không muốn chịu trách nhiệm sao?”
Tôi…
“Em trai đã đủ tuổi chưa?” Tôi hỏi ngược lại, cố gắng khiến cho giọng nói của bản thân nghe như đang trêu ghẹo anh.
Bàn tay anh thoáng siết chặt.
Tôi bị kéo về phía anh.
Trên người chàng trai mang theo mùi hương thoang thoảng của thuốc lá, không hề khó ngửi, vô cùng quen thuộc vươn cánh tay khác ra, lấy chứng minh thư từ trong túi áo.
Lý Tân, 20 tuổi.
Anh trở thành NPC thứ hai tôi cần phải chinh phục.
Anh thực sự là một sinh viên, học khoa Tài chính của Hải Đại.
Tôi cho rằng những sinh viên học ngành này đều là con gia đình khá giả, trong nhà có gia tài bạc triệu đang chờ về kế thừa.
Tuy nhiên, Lý Tân lại bảo rằng anh là con nhà nghèo, còn phải trông cậy vào tiểu phú bà là tôi đây.
Mặc dù tôi cũng không thể xem như một người phụ nữ giàu có, nhưng trong túi vẫn còn một ít tiền từ việc “bán chồng” lần trước.
Lý Tân đề nghị tôi nên tìm hiểu về đầu tư, chỉ cho tôi đọc rất nhiều sách về kinh doanh, tôi dựa theo đề nghị anh, thử đầu tư một số sản phẩm thân thiện với môi trường.
Không ngờ lại kiếm được một chút lời nhỏ.
Sau khi kiếm được tiền, tôi cố ý trang điểm, lái xe thể thao đến cổng trường đón anh, muốn bày tỏ lòng cảm ơn, từ phía xa xa đã thấy Lý Tân ở giữa đám sinh viên, làn da của anh trắng nõn, dáng vẻ cao lớn, chiều cao 1m89, đứng trong đám đông vô cùng nổi bật.
Chỉ có điều, bên cạnh anh có một cô gái.
Mặc váy trắng, tóc buông dài, từ trên xuống dưới không có gì không phải là đồ hiệu.
Hai người bọn họ vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Y như một cặp tình nhân.