Tối hôm đó Tề Khê xoa bóp cho anh xong thì đi về, Lục Tu Viễn cũng không giữ lại.
Hôm sau, không hiểu sao Lục Tu Viễn lại hiếm hoi dậy rất sớm. Trời vừa sáng, chiếc xe lăn lạnh băng đã được đẩy tới bên cửa kính. Ánh nắng không quá rực rỡ, chiếu lên cũng chẳng làm tan đi cảm giác lạnh lẽo ấy, ngược lại càng khiến nó trở nên xa cách hơn.
Tề Khê vẫn chưa tới. Lục Tu Viễn rảnh rỗi, bèn lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Thực ra anh thường xuyên lướt Weibo, chỉ là khi có Tề Khê bên cạnh thì hiếm khi làm, sợ để lộ thân phận.
Anh vào Weibo cũng chẳng phải để xem tin tức hay chuyện thị phi gì, chỉ để ngắm tranh của Tề Khê. Mỗi một bức vẽ của hắn, Lục Tu Viễn đều rất thích, có thể xem đi xem lại nhiều lần không chán.
Anh đã quên mình bắt đầu thích Tề Khê từ khi nào. Có lẽ là ngay lần đầu tiên nhìn thấy tranh của hắn. Một người thậm chí còn chưa từng gặp mặt, chỉ qua Weibo mà nhìn thấy bức Bàn tay của nghệ sĩ piano, anh đã rung động. Trong bức tranh lấy nước làm tông chủ đạo ấy, anh nhìn thấy sức căng, thấy được điều mà bàn tay đang đặt trên phím đàn kia muốn biểu đạt.
Thế là anh nhắn tin hỏi, hỏi đi hỏi lại: bức này giá bao nhiêu… Sau đó hai người trở nên quen thuộc lúc nào, anh cũng không rõ, hình như là Tề Khê bỗng dưng trở nên chủ động hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT