Tóc Tề Khê hơi dài, ở vài góc độ Lục Tu Viễn không nhìn rõ toàn bộ gương mặt hắn, chỉ có thể thấy qua những sợi tóc rơi xuống là sống mũi thẳng tắp, đôi môi mím chặt. Có lẽ thấy tóc vướng víu, Tề Khê ngồi thẳng lên, dùng tay tùy tiện gạt ra, rồi lấy bút cuộn lại, kẹp lên đầu, sau đó lại cúi xuống tiếp tục vẽ.
Thời gian như ngừng trôi.
Lục Tu Viễn có chút thất thần, anh biết Tề Khê đẹp, ngay từ lần đầu gặp đã cảm nhận được. Nhưng chưa bao giờ như giây phút này, anh có cảm giác mình sắp chìm vào đó. Khi vẽ, Tề Khê vô cùng chuyên chú, mím môi, cau mày, dù không thấy đôi mắt kia, Lục Tu Viễn cũng tin rằng trong đó nhất định là cả bầu trời sao rộng lớn, nhất định rực rỡ, sáng chói.
Hắn giống như bông hướng dương trong từng bức tranh của mình, cả đời chỉ dõi theo mặt trời, trên người phủ đầy ánh sáng vàng rực.
“Xong rồi.” Tề Khê đứng lên.
Lục Tu Viễn lập tức thu hồi ánh nhìn, làm như không có chuyện gì mà quay ra ngắm cửa sổ.
Sau đó vì không còn nhìn Tề Khê nữa, anh cũng không rõ hắn đang bận rộn gì. Anh chỉ lặng lẽ ngắm ngoài cửa, nhìn lớp tuyết mỏng đã dần tan. Đến khi Tề Khê vui vẻ gọi “tiểu thiếu gia”, phòng khách trống trải đã được căng lên một tấm vải trắng lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play