Hơn nữa, Bảo Nha lại nghĩ đến giấc mơ lúc nãy. Nếu như, nếu như lúc đó bé không tìm thấy Thiên Ân, thì...
Bé nghĩ đến những hình ảnh sau đó, trong mắt lại không kìm được trào nước mắt.
Chúng là người xấu, nên bây giờ nhìn thấy chúng khóc, Bảo Nha không hề thấy đáng thương chút nào.
Thiên Ân thấy Bảo Nha khóc, lập tức lo lắng: “Tiểu bảo muội... muội, em... em sao lại khóc?”
Dương Ngọc Lan nghe vậy vội cúi người xuống gần xem bé, “Sao? Sao lại khóc?”
Bảo Nha lau nước mắt, nói nhỏ: “Chúng nó, hư. Anh, đau.”
Dương Ngọc Lan đại khái hiểu ý của bé, bà nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của bé, dịu giọng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play