Cả gia đình nhà mẹ đẻ của Trương Hồng Lệ đều đổ ra ngoài tìm Bảo Nha, tìm hơn nửa tiếng vẫn không thấy. Chủ yếu là trời quá tối, hôm nay lại còn nhiều mây, đến một chút ánh trăng cũng không có. Trời tối đen như mực, tìm một đứa trẻ thật sự rất khó khăn.
"Mẹ, mẹ nói một đứa bé nhỏ như vậy có thể đi đâu chứ?" Nhiều người như thế mà vẫn không tìm thấy, Trương Hồng Lệ vừa lo vừa sợ, lo Bảo Nha xảy ra chuyện gì đó.
Hứa Lai Anh cũng sốt ruột. Đây là đứa trẻ vừa mới bỏ ra năm đồng tiền để mua, vậy mà mới đến đã biến mất. Nếu thật sự không tìm thấy, số tiền này chẳng phải là ném xuống sông xuống biển sao?
Một mặt bà tự trách mình không trông coi cẩn thận, mặt khác lại trách Bảo Nha không nghe lời mà chạy lung tung. Nhưng trách thì trách, giờ chuyện đã thế này, hối hận cũng vô ích.
Nghĩ đến trời đã quá tối, chẳng nhìn thấy gì, tìm một đứa trẻ quả thật không dễ. Hơn nữa, ngày mai mọi người trong nhà đều phải đi làm, cũng không thể tìm kiếm mãi được. Thế là bà thở dài, khuyên Trương Hồng Lệ:
"Một đứa bé mới hơn ba tuổi thì chắc chắn không chạy xa được, nói không chừng nó đang trốn ở xó xỉnh nào đó thôi. Chờ ngày mai trời sáng, chúng ta ra ngoài tìm lại thì nhất định sẽ tìm thấy."
"Vậy nhỡ có chuyện gì thì sao hả mẹ? Đêm hôm thế này lại còn lạnh, nó một mình ở ngoài thì phải làm thế nào?" Trương Hồng Lệ không muốn chờ, vẫn muốn đi ra ngoài tìm tiếp. Nhưng Hứa Lai Anh đã ngăn lại. Sau khi được mẹ khuyên nhủ một lúc lâu, cô cũng hiểu lời mẹ nói có lý, nên không kiên trì nữa.
"Thôi, con đi ngủ đi. Biết đâu sáng mai ngủ dậy, con bé đã tự quay về rồi."
"Mong là vậy." Trương Hồng Lệ lau nước mắt, cũng tự an ủi mình trong lòng.
...
Sau khi tỉnh dậy, Bảo Nha tự mình đi ra khỏi nhà mẹ đẻ của Trương Hồng Lệ. Cô bé không muốn ở nơi xa lạ này, chỉ muốn về nhà. Nhưng trời quá tối, cô bé lại không biết đường nên chỉ đành mò mẫm chọn một hướng rồi cứ thế đi thẳng.
Hôm nay trời thực sự rất tối, chẳng nhìn thấy gì cả. Xung quanh ngoài tiếng gió ra, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Mặc dù Bảo Nha hơi ngốc nghếch, nhưng một mình đi trong đêm tối như vậy, trong lòng cô bé vẫn có chút sợ hãi. Cả cơ thể nhỏ nhắn run lên, không biết là vì lạnh hay vì sợ nữa.
Đường ở quê không bằng phẳng, gồ ghề lồi lõm, trên đường còn có rất nhiều cành cây, hòn đá. Bảo Nha đi được một lúc thì vấp phải hòn đá ngã sấp xuống, tay chống xuống đất, đau đến mức nước mắt suýt nữa rơi ra.
Cô bé ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn xung quanh. Cuối cùng, hai giọt nước mắt cũng lăn dài. Một lúc lâu sau, cô bé dùng mu bàn tay quệt mặt, từ từ chống tay đứng lên, đưa bàn tay nhỏ bé lên miệng thổi vài cái rồi lại tiếp tục bước đi.
Lần này, đi được một đoạn, cô bé cố gắng mở to mắt nhìn rõ đường dưới chân để không bị ngã nữa. Cô bé cứ loạng choạng bước đi, thỉnh thoảng lại vấp phải cái gì đó, nhưng may mắn là sau đó không bị ngã nữa.
Không biết đã đi được bao lâu, Bảo Nha chỉ cảm thấy chân ngày càng đau nhức, chân cũng có chút tê dại, cảm giác không còn là chân của mình nữa. Cô bé cảm thấy không đi nổi nữa, muốn ngồi xuống nghỉ một chút. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, cô bé lại có chút sợ hãi, không dám dừng lại, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng may mắn là cô bé dường như sắp về đến nhà. Cô nhìn thấy phía trước không xa có ánh nến sáng lên. Nhìn thấy ánh sáng, mắt Bảo Nha sáng lên ngay lập tức. Cứ như thể bỗng nhiên có hy vọng, khiến cô bé quên cả nỗi đau ở chân.
Cô bé đi thẳng về phía có ánh sáng, đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng đến gần và nhìn thấy một ngôi nhà. Nhưng khi đến gần, Bảo Nha cẩn thận nhìn kỹ mới phát hiện, đây dường như không phải nhà của mình. Mặc dù mẹ cô bé vẫn luôn nói cô bé ngốc, nhưng cô bé vẫn nhớ nhà mình trông như thế nào.
Xung quanh có rất nhiều ngôi nhà, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái, Bảo Nha cũng không thể nhận ra rốt cuộc ngôi nào là nhà của mình. Hơn nữa, chân cô bé lại càng đau hơn, bụng cũng cứ réo mãi. Không được ăn cơm, lại đi bộ một đoạn đường dài như vậy, Bảo Nha vừa mệt vừa đói, thực sự không đi nổi nữa. Cô bé vuốt bụng, không nói gì, chỉ vỗ vài cái, như thể đang dỗ dành cái bụng hãy ngoan một chút, đừng kêu nữa.
Trời đầu hè tuy đã ấm lên nhưng ban đêm vẫn còn khá lạnh. Bảo Nha ôm cánh tay nhỏ bé, nhìn thấy một đống rơm không xa ở bên cạnh. Đầu tháng 6 vừa mới thu hoạch lúa mạch xong, rơm được chất thành đống để làm củi. Đống rơm cao chất chồng lên nhau, giống như một ngôi nhà nhỏ vậy.
Cô bé chầm chậm đi tới, nhìn thấy bên dưới đống rơm có một cái lỗ. Cô bé chui vào đó nằm xuống, cơ thể nhỏ nhắn cuộn tròn lại trong đống rơm, ngay lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ ba, bốn tuổi, đi một đoạn đường dài như vậy, lại không được ăn cơm, vừa đói vừa mệt, sau khi nằm xuống rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Nhưng lần này, Bảo Nha lại mơ một giấc mơ kỳ lạ: trong mơ cô bé cứ khóc mãi, còn bên ngoài thì gương mặt cũng đầm đìa nước mắt vì sợ hãi…
…