Ra đến ngoài, mọi người trong đội sản xuất không ngớt lời trêu chọc: "Ôi chao, mẹ Cột còn bỏ cả công điểm để đi đâu với Bảo Nha thế?"
"Đây là Bảo Nha đấy à? Mặt mũi trắng trẻo, xinh xắn thế này, tôi suýt nữa không nhận ra."
"Đúng là vậy, chỉ tội gầy quá, mặt chẳng có tí thịt nào."
"Đúng đấy, dọn dẹp một chút nhìn khác hẳn, con bé cũng xinh thật. Tiếc là bị ngốc." Mọi người vừa nói vừa lắc đầu tiếc nuối.
Nếu là bình thường, Trần Phượng Hà nghe những lời này chắc chắn sẽ khó chịu, thậm chí cãi nhau một trận. Nhưng hôm nay, nghĩ đến việc sắp tiễn Bảo Nha đi, cô lười đôi co. Cô kéo Bảo Nha đi thẳng, bỏ lại những lời nói phía sau.
Cô đi về hướng nam, ra khỏi đội sản xuất, quay đầu nhìn thấy không có ai chú ý thì mới yên tâm tiếp tục đi. Rất nhanh sau đó, cô đã đến chỗ hẹn, thấy có người đang chờ từ xa.
Trần Phượng Hà vui vẻ dừng lại, ngồi xuống trước mặt Bảo Nha, chỉnh lại quần áo cho con. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Bảo Nha, trong lòng cô thoáng chút tiếc nuối, tiếc rằng cô bé lại là đứa ngốc. Bằng không, lớn lên xinh xắn thế này thì tiền thách cưới cũng được kha khá.
Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi vụt tắt.
"Đừng trách mẹ bạc đãi con, mẹ là tìm cho con một gia đình tốt. Biết đâu đến đấy, con còn được ăn bánh bao làm từ bột mì, được nếm đồ ăn ngon. Nhớ nhé, đến đó phải chăm làm, đừng để người ta chê."
Bảo Nha ngây thơ ngơ ngác, mở to mắt không hiểu mẹ nói gì.
Thấy vậy, sắc mặt Trần Phượng Hà lại chùng xuống, có chút lo lắng bên kia không nhận cô bé, vì ai mà lại muốn một đứa ngốc cơ chứ? Không được, đã đưa đi rồi thì sẽ không nhận lại, lát nữa phải nói rõ với chị họ.
Thấy mọi thứ đã ổn, Trần Phượng Hà lại kéo Bảo Nha đi tiếp.
Người phụ nữ đang chờ là chị họ của Trần Phượng Hà, tên là Trương Hồng Lệ. Dù lớn tuổi hơn Trần Phượng Hà nhưng không phải làm việc ngoài đồng dưới nắng, nên trông trẻ hơn một chút. Quần áo trên người cô ấy cũng sạch sẽ, khác hẳn với những người làm nông.
Nhưng sắc mặt cô ấy có chút tái nhợt, hơn nữa, trời đang nóng mà cô ấy lại mặc đồ kín mít.
Trương Hồng Lệ vừa thấy Trần Phượng Hà đến thì không kịp chào hỏi, ánh mắt đã bị Bảo Nha thu hút. Nhìn Bảo Nha, cô ấy vui mừng khôn xiết.
"Đây là Bảo Nha hả? Con bé trông xinh xắn quá, tôi chưa từng thấy đứa con gái nào xinh đẹp hơn Bảo Nha đâu!"
Trương Hồng Lệ kích động nói, ngồi xuống trước mặt Bảo Nha, chăm chú nhìn cô bé từ trên xuống dưới rồi nói thêm: "Chỉ là gầy quá."
Bảo Nha nhìn cô ấy, sợ hãi nép sau lưng Trần Phượng Hà.
Trần Phượng Hà kéo cô bé ra, vừa nói: "Đúng thế, con bé nhà tôi xinh lắm, cả làng này không tìm được đứa nào xinh hơn đâu. Nhưng chị cũng biết hoàn cảnh nhà em rồi, nhà ai mà lương thực chẳng thiếu thốn. Đến thành phố, được nuôi béo lên ngay thôi."
Trương Hồng Lệ gật đầu đồng ý.
"Thế con bé thích ăn gì không? Lát về tôi làm cho nó ăn."
"Người nhà nông dễ nuôi lắm, cho gì cũng ăn, mà còn biết làm việc nữa." Dù ở nhà Trần Phượng Hà chê Bảo Nha ngốc, không biết làm việc, nhưng giờ cô vẫn phải nói tốt về con bé.
Tuy nhiên, Trương Hồng Lệ nghe vậy cũng không bận tâm lắm. Bởi trước đó Trần Phượng Hà đã kể cho cô nghe tình hình của Bảo Nha rồi, nên cô không hỏi nhiều nữa.
Thôi, ngốc thì ngốc, có vẫn hơn không. Nhất là con bé lại xinh xắn thế này, nhìn là muốn thương.
Sau đó, cô cắn răng móc ra năm đồng tiền từ trong túi quần áo đưa cho Trần Phượng Hà.
"Vậy được rồi, tiền này cho cô, sau này Bảo Nha là con gái của tôi."
Năm đồng tiền vào thập niên 70 là một khoản không nhỏ. Dù làm công nhân xưởng dệt có lương nhưng cô ấy vẫn phải nuôi cả nhà, nên số tiền này cũng coi như là vốn liếng.
Thấy tiền, mắt Trần Phượng Hà sáng rực lên. Năm đồng tiền, đây là năm đồng tiền đấy! Cô vội vàng nhận lấy, mừng rỡ: "Được được, sau này Bảo Nha là con gái của chị. Nhưng chị họ này, em phải nói rõ trước, sau khi giao Bảo Nha cho chị rồi thì đừng có quay lại nói với em là hối hận nhé."
Trương Hồng Lệ gật đầu lia lịa, cô ấy còn sợ Trần Phượng Hà đổi ý ấy chứ.
Đưa tiền xong, cô kéo Bảo Nha về bên mình, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, vui vẻ nói: "Sau này mẹ là mẹ của con, mẹ đưa con về nhà."
Nói rồi, Trương Hồng Lệ chào Trần Phượng Hà, quay lưng kéo Bảo Nha đi về phía đội sản xuất Bình Xa.
Còn Trần Phượng Hà thì giấu tiền cẩn thận vào túi áo, hớn hở quay về.
Bảo Nha bị Trương Hồng Lệ kéo đi, quay đầu lại thấy Trần Phượng Hà đi về hướng khác. Cô bé lo lắng, giật tay ra, định chạy theo mẹ.
"Ơ kìa?" Trương Hồng Lệ bị cô bé giật tay, vội vàng quay lại giữ lấy.
Bảo Nha nhỏ bé gầy yếu, làm sao có thể thoát ra được. Thấy Trần Phượng Hà đi càng lúc càng xa mà không quay đầu lại, cô bé nhớ đến giấc mơ tối qua, đột nhiên ngây thơ hiểu ra một điều gì đó.
Nước mắt lập tức trào ra, Bảo Nha vừa khóc vừa cố gắng đuổi theo Trần Phượng Hà. Dù Trần Phượng Hà đối xử không tốt, nhưng dù sao cũng đã sống với nhau bấy lâu, hơn một người xa lạ thì cô bé vẫn tin tưởng Trần Phượng Hà hơn.
Trương Hồng Lệ đưa tay lau nước mắt cho cô bé, dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc nữa. Sau này mẹ là mẹ của con, mẹ sẽ đối xử tốt với con, mua sữa mạch nha cho con uống, làm quần áo mới cho con mặc."
Bảo Nha vẫn khóc, khóc nấc lên từng tiếng.
Trương Hồng Lệ bế cô bé lên, vừa đi về nhà mẹ đẻ vừa tiếp tục dỗ: "Lát nữa về đến nhà bà ngoại, bà ngoại sẽ làm đồ ăn ngon cho con. Mẹ sẽ nấu canh trứng gà cho con uống nhé? Lại còn có kẹo đường ngọt nữa."
Bảo Nha vẫn khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống đất, làm nhòa đi tầm nhìn của cô bé.
Nơi hẹn gặp là khoảng giữa đội sản xuất Bình Xa và đội sản xuất Nhảy Vọt. Hai đội cách nhau khá xa, đi bộ mất gần một giờ. Hai người đi về hai hướng bắc nam, giữa còn có một con dốc cao.
Dần dần, mặt trời lặn về phía tây, trời cũng sẫm tối. Trương Hồng Lệ bế Bảo Nha đã khóc mệt mà ngủ thiếp đi, về đến nhà mẹ đẻ.
Sau khi đặt Bảo Nha lên giường trong buồng trong, Trương Hồng Lệ ngồi ở mép giường lau mồ hôi trên trán, ánh mắt không rời khỏi Bảo Nha. Càng nhìn cô ấy càng thấy yêu mến.
Hứa Lai Anh bước vào, nhìn Bảo Nha vài lần rồi kéo Trương Hồng Lệ ra một bên nói chuyện.
"Đây là đứa con gái ngốc của nhà Phượng Hà hả? Con thật sự muốn nhận nuôi nó à?"
"Vâng, mẹ. Mấy năm nay con không có thai, giờ có được một đứa con gái cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện. Tuy hơi ngốc nghếch nhưng dù sao bên cạnh cũng có một đứa trẻ, để con có người tâm sự."
Hứa Lai Anh thở dài: "Thôi cũng được, có con có cháu cũng có niềm an ủi."
Trần Phượng Hà cố tình chờ đến khi trời tối, mọi nhà bắt đầu nấu cơm mới về, để không ai thấy cô về một mình.
Sau này, khi mọi người hỏi về Bảo Nha, cô sẽ nói là đã cho con bé làm con nuôi của chị họ, được lên thành phố sống sung sướng rồi.
Ban đầu mọi người có thể sẽ bàn tán xì xào, nhưng lâu dần rồi cũng sẽ quên. Như vậy, gia đình cô vừa thoát khỏi nỗi nhục có con gái ngốc, lại còn có năm đồng tiền, có thể cho Cột được đi học đàng hoàng hơn, lại còn được ăn thịt heo tẩm bổ.
Nghĩ đến thôi đã thấy sung sướng rồi.
Về đến nhà, Trần Phượng Hà không vội ăn cơm mà chui thẳng vào phòng. Cô cẩn thận lấy năm đồng tiền từ trong túi ra, cười đến tít cả mắt.
Một lát sau, Lưu Hữu Thương ăn cơm xong vào phòng mới phát hiện cô đã về: "Em về từ lúc nào vậy, sao không nói một tiếng?"
Trần Phượng Hà giờ không còn nhớ chuyện ăn uống nữa. Cô kéo Lưu Hữu Thương lại, kề đầu vào nhau nói nhỏ đầy bí hiểm: "Anh xem, đây là gì?"
Nói rồi, cô hé hé số tiền trong tay.
Lưu Hữu Thương nhìn thấy năm đồng tiền thì kinh ngạc, sau đó hạ giọng hỏi: "Tiền này ở đâu ra?"
Trần Phượng Hà đắc ý cười cười, không trả lời ngay. Cô cúi xuống mép giường, đào một cái hộp sắt nhỏ ra, bỏ năm đồng tiền vào. Sắp xếp cẩn thận xong xuôi, cô lại giấu cái hộp vào chỗ cũ.
Lưu Hữu Thương nhìn hành động của cô, chợt nhớ ra: "Bảo Nha đâu? Em đã đưa Bảo Nha đi rồi sao?"
"Chứ anh nghĩ tiền này từ đâu ra?" Trần Phượng Hà đứng dậy phủi bụi trên quần áo, khuôn mặt vẫn rạng rỡ.
Lưu Hữu Thương im lặng một lát. Trước đây anh chỉ nghe Trần Phượng Hà nói muốn cho Bảo Nha đi, không ngờ cô lại hành động nhanh đến vậy, chỉ vài ngày đã thực sự cho Bảo Nha đi. Không, không phải cho, mà là bán, bán với giá năm đồng.
Trần Phượng Hà thấy sắc mặt anh không tốt, bèn nói: "Anh cứ yên tâm. Em tìm mẹ nuôi cho Bảo Nha là công nhân xưởng dệt, cuộc sống tốt hơn làm nông ở đây nhiều. Biết đâu vài ngày nữa nó béo trắng ra rồi, người ta còn chẳng nhớ đến ông bố nghèo khổ này nữa đâu."
Lưu Hữu Thương không nói gì thêm.
Bên ngoài trời càng lúc càng tối, ánh sáng càng lúc càng ít. Thời buổi này, mọi người chẳng mấy khi đốt đèn dầu, ăn cơm xong thì đi ngủ sớm.
Nhưng trong nhà mẹ đẻ của Trương Hồng Lệ, ánh nến vẫn còn sáng — vì... Bảo Nha mất tích rồi!