Trước bữa tối, Vương Mạnh Kiều đã về cùng An Bảo. An Bảo là tên của con bé, với ý nghĩa là bình an. Còn chữ "bảo" thì lấy từ tên của Bảo Nha.
Con bé mới học đi chưa được bao lâu, bước đi loạng choạng như sắp ngã nhưng nhất quyết không chịu để Vương Mạnh Kiều bế. Nó muốn tự đi một mình.
Ở cửa chính có một cái thanh chắn, chân con bé ngắn, cố bước vài lần mà vẫn không qua được. Vương Mạnh Kiều vươn tay muốn bế con bé qua nhưng nó không chịu, vẫy vẫy tay nhỏ đòi tự đi. Sau đó, nó từ từ lần theo bên cạnh, tay bám vào cửa rồi mới bước qua được.
Thiên Ân và Bảo Nha đứng ở phía trước nhìn, không khỏi mở to mắt khen ngợi: "Em gái giỏi quá!"
Dương Ngọc Lan và mẹ Dương đứng ở cửa bếp nhìn mấy lần, trên mặt cũng không ngừng nở nụ cười: "Xem kìa, xem kìa, còn nhỏ mà lanh lợi quá, mới tí tuổi đã có chủ kiến rồi."
"Sau này lớn lên chắc chắn thông minh lắm." Dương Ngọc Lan cười nói.
Vương Mạnh Kiều nhìn thấy Bảo Nha và Thiên Ân mới biết gia đình Dương Ngọc Lan đến. Cô ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Dương Ngọc Lan đứng ở cửa bếp, cô gọi một tiếng chào: "Chị hai đến rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT