Bà Điền trừng mắt, không ngờ mình chỉ nói vài câu mà đã bị khấu công điểm. Bây giờ đã đến giờ tan làm, chẳng khác nào cả ngày hôm nay bà ta làm công không công. Bà ta mím môi, định bắt đầu khóc lóc, nhưng Tống Viễn Cương đã quá quen với chiêu trò này. Chưa để bà ta mở miệng, ông đã chặn lời: “Chuyện này quyết định như vậy rồi. Nếu có ý kiến, bà cứ lên đội bộ, chúng ta sẽ làm rõ lần nữa.”
Bà Điền nghẹn lại, một hơi nghẹn ở cổ họng, khó chịu vô cùng. Dù trong lòng không phục, nhưng lúc này bà ta không dám nói thêm gì. Ở lại cũng chỉ bị chê cười, bà Điền mang cục tức, dắt mấy đứa cháu nội tiu nghỉu bỏ đi.
Những người xung quanh xem hóng hớt cũng dần tản đi. Tuy nhiên, có người nhìn thấy Bảo Nha, vẫn không nhịn được hỏi vài câu:
“Bà Quế Chi, con bé này là họ hàng nhà bà à?”
“Trước đây chưa thấy bao giờ, con bé này lớn lên thật xinh xắn.”
Lúc này, không cần Phùng Quế Chi nói, mấy bà thím hàng xóm biết chuyện đã nhao nhao kể: “Họ hàng gì đâu, con bé này không biết từ đâu tới, chạy lạc đến ngủ ở đống lúa mạch nhà họ Tống...”
“... Cái gì? May mà không lạc vào nhà tôi, chứ nhà tôi nuôi không nổi đâu...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play