Phùng Quế Chi nghe lời này sắc mặt liền lạnh đi. Không đợi bà lên tiếng, Tôn Tố Vân ở bên cạnh đã không nhịn được mở lời: "Này, cô nói thế là không đúng rồi. Gì mà 'chỉ đùa một chút'? Gì mà 'Bảo Nha nhát gan bị dọa khóc'? Bảo Nha mới lớn chừng nào, con bé sợ hãi chẳng phải là chuyện bình thường sao? Biết con bé sợ mà còn đi dọa, đó là ý tốt gì à? Hả?"
"Còn nữa, cái gì mà 'chẳng phải chuyện quan trọng'? Chỉ có con nhà cô là quý giá, còn con cháu nhà tôi bị con cô bắt nạt thì không được anh trai bảo vệ à?" Tôn Tố Vân vừa kéo tay Bảo Nha vừa bực tức nói.
Thẩm Thúy Thúy chống nạnh: "Lời này của bà nói sai rồi, hai chuyện đó có thể gộp lại làm một được sao? Phú Tài nhà tôi có đụng chạm gì đến con bé này không? Hay có làm gì nó không? Con ranh nhà bà rõ ràng đã đánh Phú Tài nhà tôi, động thủ với nói chuyện có giống nhau không?"
Thẩm Thúy Thúy nói vậy nhưng trong lòng thì khinh bỉ. Cô ta nghĩ, Bảo Nha là đứa con gái mua về, chỉ biết tiêu tiền, sao có thể so được với cậu con trai bảo bối của cô ta.
"Sao lại không gộp làm một được? Vậy theo lời cô, trẻ con đánh nhau cũng chẳng phải chuyện quan trọng, đều là cãi vã nhỏ thôi, thế mà cô lại chạy đến tận cửa, có đáng không?" Tôn Tố Vân cũng không cam lòng yếu thế nói.
"Bà!" Thẩm Thúy Thúy nghẹn lời.
Trước đây cô ta chưa từng phát hiện người nhà họ Tống lại đanh thép như vậy, lời nói còn rất cứng rắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT