Trần Chí Cường nhíu mày không đồng tình nhìn Lý Thúy Hoa: “Mẹ, mẹ đừng nói vậy nữa. Hồng Lệ tuy không sinh được con, nhưng con không trách cô ấy. Cùng lắm sau này chúng ta nhận nuôi một đứa. Dù không phải ruột thịt, chỉ cần Hồng Lệ thích thì con cũng sẽ coi nó như con ruột mà thương.”
Lòng Trương Hồng Lệ như bị kim châm, đau buốt. Cô cố nhịn để không khóc, dùng sức gạt tay Trần Chí Cường ra rồi đi.
Vài ngày sau, khi những vết thương trên người mờ đi, Trương Hồng Lệ xin nghỉ ở nhà máy. Cô thu dọn đơn giản một ít quần áo rồi về nhà mẹ đẻ.
Nhưng trùng hợp là trên một đoạn đường, cô và Tống Kiến Thiết đã đi chung một chuyến xe.
Lần này, nấm tùng nhung không lâu sau đã được Tống Kiến Thiết bán đi. Anh lại bán thêm xác ve và một ít chiếu cói, kiếm được không ít tiền.
Anh ở lại huyện thêm mấy ngày, không buôn bán gì nữa, chủ yếu là đi khắp nơi hỏi thăm một chút, sau đó mua một vài thứ đồ dùng trong nhà rồi quay về.
Lúc anh đi, Phùng Quế Chi tuy không nói rõ, nhưng anh đại khái cũng hiểu ý bà. Dù sao Phùng Quế Chi cũng nói sẽ hỏi ý kiến của Dương Ngọc Lan, nên anh cũng không nghĩ nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play