Sau khi nảy sinh ý nghĩ đó, Trần Phượng Hà đã chuyên tâm quan sát vài ngày, nhưng không phát hiện có gì khác thường. Ví dụ, cô ta cố ý ghi nhớ vị trí đồ vật, sau đó cũng không có gì thay đổi.
Cuối cùng, Trần Phượng Hà đành từ bỏ ý nghĩ này. Rồi, cô ta lại nghĩ đến những chuyện xui xẻo đều bắt đầu từ khi gặp Bảo Nha, lập tức đổ lỗi cho Bảo Nha.
“Tao biết ngay con bé đó là sao chổi mà, vừa nhìn thấy nó là lại xui xẻo!”
Trong lòng Trần Phượng Hà không ưa Bảo Nha, có chuyện gì không tốt đều đổ hết lên đầu cô bé.
Lưu Hữu Thương đã nghe cô ta nói vậy quen rồi, nhíu mày cũng không lên tiếng. Tuy nhiên, anh ta chợt phản ứng lại: “Cô nhìn thấy Bảo Nha à?”
Trần Phượng Hà cắn lưỡi bực bội, đã lỡ lời. Lưu Hữu Thương đến giờ vẫn chưa biết chuyện Bảo Nha bị Trần Phượng Hà bán sang đội sản xuất bên cạnh, vẫn nghĩ Bảo Nha đã bị lạc, chạy đi đâu đó.
Trần Phượng Hà vội vàng phủ nhận: “Không có, tôi sao có thể nhìn thấy nó chứ? Đã lâu như vậy rồi, không biết con bé đó chạy đi đâu, cũng có thể đang sống sung sướng trong thành mà chúng ta không biết đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT