Nghĩ một lát, Trần Tú Tú không nhịn được hỏi: “Vậy mẹ, người trong huyện đến có phần thưởng gì không ạ?” “Dù sao Kiến Nghiệp làm chuyện tốt cứu người, nhưng bản thân lại chịu khổ. Có chút phần thưởng bồi thường cũng phải chứ.”
“Đúng vậy, đã đến để thông báo và khen ngợi thì chắc chắn phải có chút gì đó.”
Các bà không phải là vì muốn có phần thưởng, mà Tống Kiến Nghiệp vì chuyện này gãy chân, còn chịu khổ lớn như vậy. Bị người sau lưng bàn tán thì không nói, chỉ riêng chuyện chữa chân hai hôm trước thôi, họ nghe kể phải bẻ gãy lại xương, sợ đến mức lông tơ trên cánh tay dựng đứng lên. Chỉ nghe thôi đã thấy đau, huống hồ Tống Kiến Nghiệp còn phải chịu đựng.
“Không nói.” Phùng Quế Chi lắc đầu. Vừa rồi bà mải nghĩ về chuyện Kiến Nghiệp cứu người, nên cũng không hỏi.
Hơn nữa, có thì có, không có thì thôi, hỏi thẳng ra cũng không hay. Dù sao Tống Viễn Cương là người thật thà, cũng sẽ không thiếu đồ của họ.
Dương Ngọc Lan ngẩn ra nghe họ nói, nhất thời cũng không phản ứng lại. Lúc này hồi tưởng lại, cô mới nhận ra mình chưa từng hỏi nhiều về chuyện này, chỉ lo chăm sóc Tống Kiến Nghiệp.
Mấy người khác cũng không nói gì nữa, cả nhà im lặng ăn bữa cơm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT