Vân Tiêm Tuệ từ trong lòng lấy ra một tờ giấy cũ nhàu, ánh mắt trông mong đưa tới: "Vân Kiều Kiều, đây là tàng bảo đồ, chỉ cần ngươi cứu ta ra ngoài, nó sẽ là của ngươi."
Vân Kiều Kiều không thèm nhận, cũng chẳng buồn liếc mắt một cái: "Ngươi có tàng bảo đồ? Ngươi tưởng ta ngốc sao? Sẽ tin lời ma quỷ của ngươi à?"
Vân Tiêm Tuệ toát mồ hôi hột, nhận đi chứ, chỉ cần liếc một cái là chuyện này sẽ thành sự thật.
"Là thật, ta lấy từ chỗ phụ thân."
"Ngươi vào được thiên lao rồi sao? Ngươi vào được à?" Vân Kiều Kiều nhìn nàng ta như nhìn một kẻ ngốc: "Theo ta được biết, muốn ra khỏi Dịch Đình này còn khó, Lý cô cô, cửa nẻo bên này của các người không nghiêm nhỉ."
Quản sự cô cô đã nhìn ra, Như Ý huyện chủ đặc biệt ghét Vân Tiêm Tuệ, không có chút tình tỷ muội nào. Vậy thì bà ta cũng không cần khách sáo nữa: "Huyện chủ, tuyệt đối không có chuyện đó, cửa cung ở đây đóng chặt, không ai ra ngoài được đâu ạ."
Nghe vậy, Vân Kiều Kiều mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Vân Tiêm Tuệ: "Vân Tiêm Tuệ, ngươi lại bắt đầu tính kế ta, đúng là đồ đáng ghét."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT