Trấn Nam Hầu phủ, một thế gia trăm năm, mười năm trước lại được Đại trưởng công chúa hạ giá, từ đó phú quý vô song, quyền thế ngút trời.
Hôm nay là sinh thần ba mươi tuổi của Hầu gia Trần Bình, cả Trấn Nam Hầu phủ được trang hoàng lộng lẫy, không khí vui mừng lan tỏa khắp nơi.
Cửa chính Hầu phủ mở rộng, lụa đỏ giăng cao. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống bốn chữ "Trấn Nam Hầu phủ" thếp vàng, ánh lên kim quang lấp lánh.
Dọc con phố dài, xe ngựa đủ loại đã đỗ chật kín, tất cả đều là khách quý từ các thế gia đến mừng thọ. Những vị khách trong trang phục gấm vóc lụa là lần lượt được mời vào trong, cảnh tượng náo nhiệt phi thường, phồn hoa tựa gấm.
Cách đó không xa, hai nữ tử đang dừng chân quan sát. Thiếu nữ mặc bạch y ngẩng chiếc cằm nhọn, để lộ gương mặt nhỏ nhắn, vàng vọt, thân hình gầy gò. Dù vậy, đôi mắt nàng lại đen láy sáng ngời, thần thái rạng rỡ, ánh nhìn linh động.
Nữ tỳ áo xanh đứng sau lưng nàng, mặt mày thấp thỏm bất an:
"Tiểu thư, là nơi này sao? Chúng ta không tìm nhầm chứ?"
Bạch y thiếu nữ Tô Lâm Lang không chút biểu cảm, nàng nhìn hồi lâu rồi cất giọng lạnh như băng:
"Tiểu Liên, đi đi, cứ làm theo kế hoạch của ta."
"Vâng."
Tiểu Liên hít một hơi thật sâu, rảo bước tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đã trà trộn vào hàng ngũ nô tỳ của Thượng Thư phủ, âm thầm bước qua cổng lớn Hầu phủ.
Tô Lâm Lang ngây người nhìn tấm biển hiệu, vạn mối suy tư cuộn trào trong lòng. Nàng vốn là một bác sĩ thiên tài của thế kỷ 21, sau một lần bị thương nặng không qua khỏi, vừa mở mắt đã thấy mình ở một thế giới hoàn toàn khác.
Đây là một triều đại không có trong lịch sử, phong tục khá giống thời Đường, là thời đại cởi mở nhất. Nam nữ có thể tự do ra phố, đi du ngoạn, thậm chí tự do yêu đương. Chỉ cần đôi bên tình đầu ý hợp, bẩm báo với phụ mẫu là có thể thành hôn, cả quân quyền và phụ quyền đều không quá khắt khe.
Nàng rất may mắn vì không có quá nhiều ràng buộc. Thế nhưng, nửa năm trước khi nàng xuyên không đến đây, cũng là lúc phải đối mặt với cái chết của mẫu thân.
Dù là một bác sĩ đã quen với sinh tử biệt ly, nhưng cảnh tượng ai oán thảm thương đó đã khắc sâu vào tâm trí, khiến nàng lần đầu nếm trải nỗi đau mất đi người thân.
Rõ ràng chưa từng chung sống, nhưng tình cảm và ký ức của nguyên chủ đã hoàn toàn dung nhập vào nàng. Sao nàng có thể không đau lòng, không buồn khổ cho được?
Những lời trăn trối của mẫu thân trước lúc lâm chung càng khiến lòng nàng nặng trĩu như có tảng đá đè.
Nàng hít một hơi thật sâu, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần ánh lên vẻ kiên định. Dù khó khăn đến đâu, nàng cũng sẽ dốc toàn lực để an ủi vong linh người đã khuất.
Tại chính sảnh Hầu phủ, lão thái quân đang vận bộ cát phục sang trọng, nghe những lời tâng bốc xung quanh mà cười đến híp cả mắt.
Bà đã sinh được một người con trai tài giỏi, văn võ song toàn, khôn khéo năng nổ, được hoàng đế hết mực tin tưởng. Con trai bà lại cưới được Trường Ninh Đại trưởng công chúa, em gái ruột của hoàng đế, có thể nói là quyền thế ngút trời, phú quý đủ đầy.
Trần Bình vận cẩm bào đỏ thẫm, gương mặt trắng trẻo, anh tuấn nho nhã, dáng vẻ như ngọc thụ lâm phong. Hắn đứng cạnh thê tử là Đại trưởng công chúa, trông vô cùng nổi bật.
Đại trưởng công chúa xiêm y lộng lẫy, trang sức đầy đầu, mày ngài mắt phượng, lại được chăm sóc kỹ càng nên trông như thiếu nữ đôi mươi, chẳng hề giống một phụ nhân trung niên đã có hai mặt con.
Nàng tươi cười rạng rỡ, đắc ý như gió xuân. Nhìn sang trái là phu quân dịu dàng săn sóc, nhìn sang phải là đôi nhi nữ thông minh lanh lợi. Nàng đã có trong tay tất cả, cuộc đời thật viên mãn.
Trong sảnh đường này, có vị quý phu nhân nào mà không ngưỡng mộ nàng? Ngay cả các hoàng tỷ của nàng cũng phải ghen tị đến đỏ cả mắt.
Biết làm sao được, ai bảo mắt nhìn của nàng tốt, chọn được một nam nhân thâm tình như vậy chứ!
Khách khứa từng đoàn nối nhau tiến vào:
"Hầu gia, chúc mừng."
"Đồng hỷ, đồng hỷ."
"Hầu gia được thánh quyến dồi dào, lại khôn khéo tài giỏi, quả là rường cột của quốc gia, là phúc lớn của triều ta."
"Đại trưởng công chúa ôn nhu hiền thục, là một hiền nội trợ hiếm có. Hầu gia, ngài thật là người có phúc."
Tiếng a dua nịnh hót vang lên không ngớt. Cả nhà Hầu phủ ai nấy đều vui vẻ, tươi cười rạng rỡ, không khí vô cùng náo nhiệt.
"Tiểu Hầu gia tuấn tú tài ba, tiểu quận chúa thông minh lanh lợi, hai vị thật có phúc khí."
Ngay lúc náo nhiệt nhất, một tiếng thét chói tai bỗng vang lên:
"Hầu gia, ta muốn gặp Hầu gia, có chuyện quan trọng."