Việc số người bị thương tìm tới xin chữa trị bất ngờ gia tăng, khiến Lâm Nam Âm không khỏi sinh nghi. Nàng thầm ngờ rằng nguyên nhân là do mình chưa từng từ chối lễ vật của họ. Dù sao lúc này nàng cũng đang bận rộn phơi trái cây ngoài nắng, nướng khô bên bếp, số quả dại khô đã chất đầy mười sáu ống tre cao hơn một thước. Nếu cứ đà này, e rằng phần "dưỡng khí sinh nguyên" cho nửa năm tới đã không còn phải lo.

Nói đến dưa bùn, giữa chừng lại phát sinh một chuyện khá buồn cười.

Phạm thị – từ sau khi bị nàng làm cho mất mặt lần trước – liền ôm hận trong lòng, luôn tìm cách gây khó dễ. Song những người khác trong sân đều cư xử hòa nhã với Lâm Nam Âm, đến cả Vương bá cũng luôn giữ lễ, khiến Phạm thị không tiện phát tác, đành giấu giận trong lòng.

Có lẽ vì một bụng tức tối vô chỗ phát tiết, khi dưa bùn trong vườn nhà nàng chín rộ, Phạm thị đã nhân lúc nàng vắng nhà mà lén đào trộm mất ba cây.

Tối về thấy dưa bị mất, Lâm Nam Âm lập tức sang hỏi cho rõ. Phạm thị từ sớm đã chuẩn bị sẵn lời chối, nói rằng trưa hôm ấy bà ta rời nhà một chuyến, không rõ chuyện gì xảy ra, còn dám bịa đặt, vu cho nàng đắc tội người khác nên mới bị trả thù.

Nhưng Lâm Nam Âm từ khi đột phá Luyện Khí tầng nhất đã sinh ra thần thức. Thứ này chẳng cần mở mắt cũng cảm nhận được sự thay đổi vi diệu quanh thân, thậm chí còn có thể dò được những thứ bị che giấu dưới đất. Khi Phạm thị còn đang chối quanh, nàng đã sớm phát hiện vị trí ba cây dưa kia bị giấu ở đâu.

Không muốn dây dưa khẩu thiệt với kẻ không biết liêm sỉ, nàng dứt khoát ra tay. Dưới ánh mắt sửng sốt của mọi người và tiếng gào mắng không ngừng của Phạm thị, Lâm Nam Âm bước thẳng tới góc sân, cố tình “vấp phải” mà hất tung cái chậu gỗ đang che lên mấy cây dưa bùn.

“Ta nhớ vườn nhà bà chưa thu hoạch cơ mà.” Nàng lạnh nhạt nói, rồi dưới ánh nhìn kinh ngạc của các hộ láng giềng, cúi xuống ôm lấy ba cây dưa quý báu của mình, điềm nhiên quay về.

Mọi chuyện sau đó cũng không có gì lạ. Vương bá sau đó đích thân sang tạ lỗi, còn biếu thêm cho nàng năm quả dưa bùn làm vật đền bù. Lâm Nam Âm không từ chối, nhận cả. Đêm ấy, nàng nướng sạch số dưa bùn, rồi ngồi trên bậc cửa nhà mình, ung dung chia sẻ cùng hai tiểu nhi nhà họ Tiết.

Từ đó về sau, hễ tới lượt nhà họ Vương canh nhà, các hộ khác đều cố ý hỏi người trông nhà có phải là Vương thúc hay không. Nếu không phải ông ấy, họ liền từ chối giao nhà, khiến Vương thúc mặt đỏ bừng bừng.

Mà Vương thúc lại là trụ cột lao động trong nhà, ông ở nhà thì mọi việc liền dồn lên đầu Phạm thị. Phạm thị thường hay ca thán, nhưng hễ nàng ta hé môi là liền bị Vương thúc quát nạt: “Không bằng lòng thì đi cho khuất mắt!”

Lâm Nam Âm biết rõ, lời ấy phần nhiều là để cho hàng xóm nghe, nhưng nàng cùng những người khác đều vô cùng hả hê. Tuy vẫn luôn đề phòng Phạm thị, song thái độ đối với Vương thúc thì trước sau như một, không hề thay đổi.


Hôm ấy, Lâm Nam Âm đang hong khô trái cây bên bếp than thì Tiết Dũng bất ngờ tìm đến.

“Hôm trước cô cho ta một lọ đan dược, chẳng hay... còn Thanh Độc Hoàn nữa chăng?”

“Hiện tại không có,” nàng mỉm cười dịu dàng, thần sắc điềm nhiên vô hại, “Nhưng nếu huynh cần, ta có thể luyện chế lại. Trước kia không thấy có ai hỏi, ta cứ tưởng là đan dược không tốt, nên cũng không chuẩn bị thêm.”

Kỳ thực nàng cố ý không luyện trước. Dù sao dùng điểm cống hiến ở Đạo Cung để đổi lấy linh thảo chẳng bằng trực tiếp giao dịch ngoài đời.

“Chuyện này là do ta sơ suất,” Tiết Dũng nghe vậy cũng không nản, “Trước kia ta còn ít thuốc giải độc, chưa dùng hết. Mãi tới hôm nay mới dùng Thanh Độc Hoàn của cô.”

Cũng chính là hôm nay, hắn mới phát hiện ra công hiệu đặc biệt của loại đan này, so với dược hoàn phổ thông thì cao minh hơn nhiều.

Ánh mắt hắn lướt qua dung nhan thanh lệ của thiếu nữ trước mặt, chạm vào ánh nhìn mỉm cười của nàng, trong lòng bất giác nảy sinh cảm giác bất an: Nếu thật sự là lần đầu luyện chế, không rõ công hiệu, thì giờ nghe hắn nói vậy, nàng không thể điềm tĩnh như thế được.

Trừ phi... nàng đã sớm biết rõ công hiệu, chỉ là chờ đợi hắn tự đến tìm.

Tiết Dũng không khỏi nhìn nàng thêm lần nữa, dò xét: “Nếu giờ ta muốn đặt mua Thanh Độc Hoàn, khoảng mấy ngày thì có thể nhận được?”

Lâm Nam Âm nhẹ nhàng vuốt miệng cốc tre, miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, “Chuyện này... không tiện nói trước.”

Tiết Dũng nghe vậy liền rõ – đối phương đang chờ hắn ra giá.

Thiếu nữ trước mặt bỗng trở nên xa lạ trong mắt hắn. Hắn từng nghĩ nàng tính tình cô tịch, giờ mới hiểu mình chưa từng thực sự nhìn thấu người này.

Nghĩ lại thì cũng đúng, muốn tồn tại trong thế giới hiểm ác này, ai mà không phải lột xác trưởng thành?

Sau một thoáng trầm mặc, Tiết Dũng liền đổi giọng: “Lâm cô nương, thuốc của cô công hiệu vượt xa dược hoàn thông thường. Trước kia ta mua thuốc giải độc là một điểm cống hiến ba viên. Nay, thuốc của cô, ta bằng lòng trả giá cao hơn – một điểm đổi lấy hai viên.”

Lời này, vốn dĩ hắn định dùng để mặc cả...

Lâm Nam Âm không vừa ý, liền nói thẳng: “Đều là giải độc hoàn, nhưng huynh lại chọn thuốc của ta thay vì thứ rẻ hơn – hẳn là có lý do. Nếu nói không có hiệu quả khác biệt thì e không ai tin được.”

Thấy hắn khẽ nhíu mày, nàng cũng không quanh co: “Ta nghe nói phía đông nam có một mảnh rừng đào, bên trong sương khí dày đặc, nhiều năm rồi không ai dám đặt chân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play