Hôm sau, trời quang mây tạnh, ánh dương rực rỡ như dát vàng. Song, hàng xóm khi ra núi tìm kiếm chỉ mang về chút củi khô cùng vài quả dại, coi như tay không trở về.
Vài ngày sau, phu thê Tiết Dũng từ ngoài núi lặng lẽ trở lại, nhân lúc không người chú ý bèn đưa cho Lâm Nam Âm một chiếc đùi gà, còn kèm theo cả một chân gà nhỏ.
Tuy chỉ là thịt nướng nguội lạnh, song trên đùi gà vẫn còn một lớp da nướng giòn rụm chưa bị bóc ra. Thân thể đã lâu không được nếm vị thịt mỡ, Nam Âm vừa thấy liền sinh thèm, nước miếng dâng tràn nơi đầu lưỡi.
Nàng hiểu, phu thê họ Tiết sở dĩ tặng nàng phần thịt quý hiếm này, hẳn là vì lòng cảm kích sau lần nàng cứu trị tiểu nhi cho họ. Tuy vậy, nàng không vội đáp lại. Thanh Độc Hoàn mà nàng luyện chế khác biệt với đan dược giải độc thường thấy, tin rằng không bao lâu nữa Tiết Dũng sẽ phát hiện chỗ hơn người của nó.
Đêm ấy, Nam Âm nhóm lò than trong phòng. Tiết thu đã tới, cây trái ngoài núi sai trĩu quả, trong những ngày gần đây nàng trị bệnh cho người phàm, cũng được biếu không ít trái cây dại. Những thứ này nếu không bảo quản sớm thì khó giữ lâu, nay là lúc thích hợp để sơ chế.
Nàng hong khô từng chút trái cây bên bếp than hồng, đợi đến khi mọi việc tạm ổn, mới lấy đùi gà ra. Thịt gà nguội hâm lại rất dễ phát mùi, sợ người khác đánh hơi được, thành ra gây chú ý. Phu thê họ Tiết cố tình đưa thịt nguội, cũng là có dụng ý này.
Nam Âm đặt phần thịt đùi vào trong cốc tre, dùng nước nóng ngâm qua, rồi ăn kèm bánh cám. Miếng thịt gà săn chắc, dai thơm, vị mỡ lẫn cháy sém như hòa tan nơi đầu lưỡi, khiến lòng nàng thoáng chốc tràn đầy thỏa mãn.
Chẳng mấy chốc, hai ba miếng đã giải quyết xong đùi gà. Nàng còn tiếc rẻ đến mức gặm sạch cả xương, sau cùng bèn đập vụn xương, bỏ vào cốc tre, thêm nước cùng chút muối, đậy nắp rồi đặt lên lò than hầm liu riu.
Trong lò chỉ có mùn cưa cháy âm ỉ, nhiệt độ thấp vừa phải. Kệ đá kê cao một chút, biến cốc tre thành nồi hầm chậm. Nắp đậy kín khiến mùi hương khó thoát ra, mà cho dù có chút mùi lan ra ngoài, cũng sẽ bị hương trái cây khô chất đống bên cạnh che lấp.
Đến khi nước hầm xương đã nhừ thì bên ngoài trời cũng đã khuya khoắt. Sau thời gian tu luyện tĩnh tọa, Nam Âm tỉnh dậy, ôm lấy cốc tre còn nóng hổi, ngồi dựa vào giường gỗ trong bóng tối, khẽ nhấp một ngụm nhỏ rồi buông một tiếng thở dài đầy mãn nguyện.
Đây mới là cuộc sống chân chính.
Hợp Tác
Tiết thu đến, nhân gian dưới chân Ngọc Côn Sơn cũng dễ thở hơn đôi phần. Trời khô ráo, nắng nhẹ mưa ít, cây cối sinh sôi kết trái, muông thú cũng mập mạp đầy đặn để tích trữ cho mùa đông.
Ai may mắn bắt được một con thú rừng, lập tức có thể mở yến tiệc nhỏ cho cả nhà, hưởng trọn mùi vị của mùa no ấm.
Lâm Nam Âm không rõ người quanh mình thu hoạch ra sao, chỉ nhớ có một đêm nọ, không biết là nhà nào rán mỡ heo, mùi thơm liền bay khắp khu cư xá phàm nhân, lan tỏa suốt cả canh dài. Bao kẻ đói lòng chỉ biết ngẩng đầu hít hà, đến nổi con đường trước cửa nhà kia bị giẫm nát đến không còn hình dạng.
Nghe đồn, chủ hộ ấy vì không chịu nổi ánh mắt dòm ngó của cả khu, cuối cùng đành miễn cưỡng mang ra nửa bát tóp mỡ chia cho người. Lâm Nam Âm khi biết tin thì đã muộn, trong lòng không khỏi tiếc hận. Nàng đâu có để tâm đến tóp mỡ, chẳng qua chỉ muốn tận mắt nhìn thấy quá trình rán mỡ là như thế nào mà thôi.
Mỡ heo vốn là thứ xa xỉ, nàng chẳng dám mơ đến. Nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Trước tiên là mấy quả dưa bùn nàng trồng trong góc vườn đã chín; thứ nữa, là vô số quả dại được người mang đến làm lễ khám bệnh – có những loại nàng biết, cũng có loại chưa từng thấy qua, nhưng phần lớn đều không để no bụng, lại khó bảo quản nên thường được người ta dùng làm vật trao đổi.