Diệp An An đầy mặt kinh ngạc. Cô sững sờ nhìn con sâu lông trong lòng bàn tay, rồi lại ngước mắt nhìn vị giáo viên hướng dẫn đứng bên cạnh.

Đáp lại cô chỉ là ánh mắt đầy thông cảm và một cái gật đầu khẳng định.

Tin tốt: Cô thật sự đã trở thành một triệu hoán sư.

Tin xấu: Linh thú được triệu hồi lại là một con sâu lông hết sức bình thường...

Diệp An An cũng không biết mình đã trở lại đội hình bằng cách nào. Hai tay cô vẫn nâng niu con sâu lông, nhưng đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng không thể nghĩ được gì.

Giáo viên chủ nhiệm cũng không ngờ rằng cô học trò cưng của mình lại triệu hồi ra một con sâu lông. Loại linh thú này trong mắt mọi người vốn là một sinh vật cực kỳ yếu ớt, con đường tiến hóa hạn hẹp và khó có thể trở thành một sinh vật mạnh mẽ.

Nhưng mà...

Cô đưa tay vỗ vai Diệp An An, an ủi: “Đợi em thăng cấp lên Tam cấp thì em sẽ có thêm một cơ hội triệu hồi linh thú nữa.”

Diệp An An theo bản năng gật đầu, lúc này mới dần thoát khỏi cú sốc và sự kinh ngạc vì đã triệu hồi ra một con sâu lông.

Là một học bá, từ nhỏ đã nuôi chí trở thành triệu hoán sư, cô đương nhiên hiểu rõ sâu lông có ý nghĩa yếu ớt tuyệt đối trong thế giới triệu hoán này. Đã có khoảnh khắc cô cảm thấy thất vọng về chính mình và cũng có chút chán ghét con sâu lông trong lòng bàn tay.

Thế nhưng…

Trong số biết bao người sinh sống trên thế giới này, chỉ một số ít mới có thể trở thành triệu hoán sư. Và trong số những triệu hoán sư ít ỏi đó, lại càng hiếm hoi hơn nữa những người ngay từ đầu đã triệu hồi được linh thú mạnh mẽ, có tiềm năng.

Cô…

Cô nên học cách chấp nhận sự bình thường của mình.

Diệp An An từng cho rằng mình có thể đi trên con đường long trời lở đất như trong các tiểu thuyết, giờ đã hoàn toàn tĩnh tâm lại.

Điều này không có nghĩa là cô sẽ từ bỏ ước mơ trở thành một triệu hoán sư mạnh mẽ, chỉ là cô cần một khoảng lặng để từng bước leo lên đỉnh cao.

Diệp An An mỉm cười với giáo viên chủ nhiệm, “Cô yên tâm, em hiểu rồi ạ.”

“Sau này nó sẽ tên là Diệp…” Diệp An An cẩn thận quan sát con sâu lông trong tay. Thân thể nó dường như hoàn toàn màu xanh lá, nhưng xen giữa là những sợi lông trắng li ti khó nhận ra. Trên đỉnh đầu có hai chiếc râu nhỏ mềm mại, còn đôi mắt thì to và có màu xanh lá cây đậm.

Sau khi đánh giá cặn kẽ, Diệp An An càng nhìn càng thấy yêu thích, cô đặt luôn cái tên: “Con gọi là Thanh Bảo nhé.”

Giáo viên chủ nhiệm không ngờ cô học trò cưng của mình lại đặt tên tùy tiện như vậy, “Vì nó màu xanh lá ư?”

“Vâng. Ban đầu em định gọi là Trùng Bảo, nhưng cảm giác không phù hợp lắm.”

Gần như ngay lập tức khi Diệp An An thực sự chấp nhận Thanh Bảo, cô cảm thấy giữa mình và nó có một sợi dây liên kết, thậm chí còn có thể cảm nhận được cảm xúc của Thanh Bảo.

Ví dụ như hiện tại, Thanh Bảo không kiềm được dùng cái đầu nhỏ cọ vào lòng bàn tay Diệp An An, bày tỏ sự yêu thích và phấn khích với cái tên mới.

Giáo viên chủ nhiệm thấy Diệp An An thật sự đã chấp nhận sự thật này liền thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai cô, “Vậy em hãy bồi dưỡng tình cảm với Thanh Bảo thật tốt và nghĩ cách làm sao để nó tiến hóa. Cô đi xem các bạn khác đây.”

Diệp An An gật đầu, sau đó toàn tâm toàn ý đùa với Tiểu Thanh Bảo trong tay.

Lý Thư Nguyệt và mấy người bạn khác ban đầu còn do dự không dám tới gần, lúc này mới yên tâm bước tới, bắt đầu bàn bạc xem nên đặt tên gì cho linh thú của mình.

Buổi trưa.

Tất cả học sinh đã hoàn thành nghi thức đều được về nhà. Thậm chí trường học còn cho nghỉ ba ngày để các em làm quen với linh thú của mình, hoặc để điều chỉnh lại tâm lý và suy nghĩ về tương lai.

Về phía trường học, họ sẽ dựa vào kết quả của nghi thức triệu hoán để phân lại lớp.

Diệp An An đẩy cửa vào nhà, lớn tiếng gọi: “Bà nội! Cháu về rồi!”

Một bà lão mặc sườn xám màu xanh lục thẫm, đeo kính lão, mái tóc hoa râm, vội vã ngẩng đầu nhìn đứa cháu gái cưng của mình, hỏi: “An An, thế nào rồi? Đã trở thành triệu hoán sư chưa?”

Dù lời nói là vậy, nhưng bà nội Diệp vẫn có thể nhận ra từ biểu cảm của đứa cháu gái cưng rằng con bé đã trở thành triệu hoán sư.

Diệp An An gật đầu, cẩn thận lấy Thanh Bảo đang ngủ say trong túi ra, “Đây là linh thú khế ước của cháu.”

Bà nội Diệp kinh ngạc nhìn sinh vật nhỏ bé nằm trong lòng bàn tay Diệp An An, “Nếu đã là linh thú của con vậy thì nhất định phải đối xử tốt với nó.”

Bà đương nhiên hiểu cháu gái mình khao khát trở thành triệu hoán sư đến mức nào. Nhưng sự việc đã đến nước này, cho dù linh thú nhỏ bé ra sao thị nó cũng đã gắn bó với cháu gái bà, đương nhiên phải đối xử thật tốt với nó.

Diệp An An gật đầu, “Bà nội yên tâm, cháu hiểu ạ.”

Nó vì cô mà đến, đương nhiên là người nhà của cô.

Bà nội Diệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sợ cháu gái mình vì thất vọng với linh thú yếu ớt mà đi vào đường sai.

“Hai ngày này con phải bồi dưỡng tình cảm với tiểu linh thú thật tốt. Qua hai ngày nữa hãy đến trung tâm linh thú để tra cứu chủng tộc và tên của nó, tìm hiểu về lộ trình tiến hóa hiện tại.”

Diệp An An gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ má lúm đồng tiền xuất hiện, “Bà nội, nó tên là Thanh Bảo.”

“Cháu đã nghĩ rất nhiều tên, nào là Hòa Ngưng, Lục Tằm Bảo, Thanh La, nhưng đều cảm thấy không ổn. Cuối cùng vẫn chọn cái tên Thanh Bảo này.”

“Tuy đơn giản nhưng cháu cảm thấy rất hợp với Tiểu Thanh Bảo.”

“Bà nội, cháu kể cho bà nghe…”

Diệp An An hoàn toàn không còn vẻ ngoài trầm tĩnh như lúc ở trường. Cô tung tăng nâng Tiểu Thanh Bảo trong tay đi theo sau bà nội, thi thoảng lại làm phiền, nói chuyện không ngừng.

Cho đến khi bà nội Diệp đẩy cửa nhà vệ sinh, bà mới bất lực nói: “Thôi con đi về phòng mà tìm hiểu về Thanh Bảo. Người lớn tướng rồi mà vẫn cứ như cái đuôi.”

“Với lại, nhớ nhắn cho ông nội con một tiếng, đừng để ông lo lắng.”

“Vâng ạ.”

Diệp An An đành trở về phòng mình, gửi một loạt tin nhắn cho ông nội. Nhưng ông nội có lẽ đang bận, tạm thời chưa hồi âm.

Cô đành nằm dài trên giường, thi thoảng lại chọc vào thân thể múp míp của Tiểu Thanh Bảo.

Lúc này Tiểu Thanh Bảo đang ngủ ngon lành. Suy nghĩ của Diệp An An càng lúc càng lan man, cuối cùng cô không nhịn được mà suy đoán: Có phải vì dạo này mình diệt sâu quá nhiều, nên mới triệu hồi ra Tiểu Thanh Bảo không?

Nghĩ nhiều cũng vô ích, Diệp An An nhắm mắt lại, mở ra Tri Thức Toàn Thư trong đầu.

Hiện tại nàng đã tiêu diệt tám sinh vật ngoại lai, để mở Tri Thức Toàn Thư cần thêm hai con nữa.

Diệp An An lại tiếp tục xem Bản đồ Phân bố Sinh vật ngoại lai, đáng tiếc trong phạm vi vài km quanh cô đều không có sự tồn tại của chúng.

Cô đành tạm gác lại việc này, quyết định buổi chiều sẽ ra ngoài tìm kiếm sinh vật ngoại lai.

Tiếp theo, cô nên tìm hiểu kỹ về Tiểu Thanh Bảo.

Diệp An An mở mắt, bật máy tính lên tìm kiếm.

Loại linh thú côn trùng rất hiếm, tuyệt đại đa số đều cực kỳ yếu ớt. Chỉ một phần nhỏ có thiên phú hệ độc hoặc thiên phú đặc biệt khác mới trở thành linh thú phụ trợ không tệ. Tuy nhiên, linh thú côn trùng về cơ bản sẽ không chọn phương pháp chiến đấu trực diện, nhưng nếu được bồi dưỡng tốt thì chúng cũng có thể trở nên khó lường.

Hơn nữa, vì linh thú côn trùng hiếm và chủng loại đa dạng, nên lộ trình tiến hóa đã được biết đến rất ít. Rất nhiều trường hợp triệu hoán sư phải tự mình tìm kiếm con đường tiến hóa cho chúng.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến các triệu hoán sư côn trùng rất khó bồi dưỡng ra một linh thú mạnh mẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play