Diệp An An không chắc liệu mình có thể trở thành triệu hoán sư hay không.

Dù thế giới này mặc định thành tích học tập càng tốt thì khả năng trở thành triệu hoán sư càng cao, nhưng không phải cứ học giỏi là sẽ thành công.

Diệp An An không kìm được thở dài, thầm kêu gào trong lòng.

Nếu đã thai xuyên đến một thế giới kỳ diệu như thế này mà vẫn phải sống một cuộc đời bình thường thì thật sự quá đáng tiếc! Hồi còn nhỏ khi biết đến nghề triệu hoán sư, cô đã điên cuồng học tập, nỗ lực trở thành học sinh giỏi chỉ để có cơ hội được đặt chân vào con đường này.

Nhưng nếu thật sự không thể…

Haizz.

Diệp An An bắt đầu lo lắng.

Hai ngày sau...

Tám giờ sáng

Toàn bộ học sinh và giáo viên đã có mặt tại sân thể dục của trường.

Hiệu trưởng đứng bên cạnh một người đàn ông cao lớn cung kính giới thiệu qua về tình hình học sinh, rồi bổ sung: "Tất cả học sinh đã có mặt đầy đủ."

Người đàn ông chính là một triệu hoán sư cấp sáu, người chủ trì lễ triệu hồi lần này. Ông ta gật đầu lạnh nhạt nói: "Vậy thì bắt đầu lễ triệu hồi."

Lễ triệu hồi phải được chủ trì bởi một triệu hoán sư cấp sáu trở lên. Họ sẽ dùng năng lượng từ Thông Thiên Thạch để mở ra một trận pháp triệu hồi. Học sinh sẽ bước vào trận pháp để cảm nhận. Nếu sau một phút vẫn không triệu hồi được linh thú thì coi như học sinh đó gần như không thể trở thành triệu hoán sư.

Triệu hoán sư được chia thành mười hai cấp. Triệu hoán sư cấp sáu đã có thể xem là cường giả. Hiện tại triệu hoán sư cấp cao nhất ở Z quốc là cấp chín và trên toàn Lam Tinh cũng chỉ có cấp chín.

Lúc này theo luồng năng lượng mà triệu hoán sư cấp sáu kia truyền vào Thông Thiên Thạch, một trận pháp rực rỡ tỏa ra ánh sáng ấm áp dần xuất hiện trên bục cao.

Vị triệu hoán sư đứng bên cạnh nói: "Có thể cho học sinh lần lượt vào trận pháp triệu hồi."

Hiệu trưởng gật đầu, cầm danh sách lên và bắt đầu điểm danh.

"Lớp 1, Hứa Á Kiệt…"

Các học sinh dưới sân hiếm hoi im lặng, run bần bật. Ngay cả Diệp An An cũng lo lắng giậm chân đi đi lại lại tại chỗ.

Lý Thư Nguyệt bên cạnh không kìm được bật cười: "Hóa ra An An cũng biết lo lắng à! Tớ cứ tưởng hôm nay cậu sẽ lại ra vẻ không sợ trời không sợ đất như mọi khi chứ."

Diệp An An mặt cắt không còn một giọt máu lườm Lý Thư Nguyệt đáp trả ngay lập tức: "Thế thì cậu đừng run nữa đi, nhìn chân cậu kìa, sắp run như bị Parkinson rồi."

Câu nói vừa thốt ra, những người xung quanh theo bản năng nhìn xuống chân Lý Thư Nguyệt. Không ít người cố nhịn cười.

Chân của Lý Thư Nguyệt đang run rẩy không ngừng, biên độ rất lớn cứ như thể đôi chân không thể chống đỡ nổi trọng lượng nửa thân trên.

Mặt Lý Thư Nguyệt đỏ bừng, nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng cũng vơi đi phần nào một cách kỳ lạ. Cô bĩu môi: "Mấy cậu có bản lĩnh thì nhìn lại chân mình trước đi rồi hãy nói!"

Mọi người theo bản năng cúi đầu nhìn xuống chân mình.

Chà! Chẳng khá hơn chút nào!

Mọi người đều bật cười, không khí lo âu căng thẳng lập tức tan biến. Các bạn học bắt đầu xì xào, bàn tán rôm rả về những người đang đứng trên bục.

"Đù, Cố Diệp lớp 3 triệu hồi ra Sư Diễm Thú kìa! Đỉnh thật đấy!"

"Sư Diễm Thú mặc định có thể phát triển lên cấp 3. Nếu cậu ấy cố gắng thì có lẽ sẽ thi đỗ vào một trong năm trường đại học hàng đầu."

"Haha, mọi người nhìn người lớp 4 kìa, triệu hồi ra một con Chuột Thối! Hai ba năm tới của cậu ta chắc chắn là một cơn ác mộng!"

"Nhưng dù sao cậu ta cũng đã là triệu hoán sư. Nếu có thể trở thành triệu hoán sư cấp 3 thì cậu ta có thể triệu hồi thêm một con linh thú nữa."

"..."

Trận pháp triệu hồi có khả năng cách âm nên các giáo viên không yêu cầu học sinh im lặng mà để mặc họ bàn tán. Họ hy vọng điều này sẽ giúp các học sinh bớt căng thẳng, có tâm lý vững vàng hơn khi bước lên bục.

Diệp An An ở lớp 7 nên còn phải chờ một lúc nữa.

Cả nhóm bạn từ chỗ lo lắng tột độ giờ lại trở thành những bình luận viên chuyên nghiệp nhận xét về linh thú của các bạn khác, thậm chí còn phàn nàn lễ triệu hồi diễn ra quá chậm.

Cho đến khi đến lượt học sinh lớp 6, cả nhóm Diệp An An lại bắt đầu căng thẳng.

Vì mỗi lớp chỉ có khoảng 40 học sinh và mỗi người mất tối đa một phút để biết kết quả, nên không lâu sau đã đến lượt lớp 7.

"Lớp 7, Diệp An An." Hiệu trưởng nhìn thấy cái tên quen thuộc trong danh sách, ánh mắt nhìn cô gái đang bước lên bục cao đầy niềm tin. Dù sao thì cả nhà Diệp An An đều là triệu hoán sư, thành tích học tập của cô lại rất tốt.

Lúc này Diệp An An đang bước lên bục cao. Trái tim đang đập thình thịch của cô dần bình ổn lại.

Cùng lắm thì…

Cùng lắm thì trở thành người thường. Được thai xuyên và mang theo ký ức đến thế giới này đã là một trải nghiệm rất hiếm có rồi.

Tâm trạng Diệp An An dần trở nên bình tĩnh. Trên khuôn mặt trắng trẻo của cô không còn chút lo lắng nào, trong mắt người khác cô lúc này giống như một học bá đầy tự tin và điềm tĩnh.

Hiệu trưởng gật đầu ra hiệu cô chờ một lát. Đến khi học sinh trên bục tỏa ra một ánh sáng ấm áp chói lòa, mọi người mới xác định được người đó đã trở thành triệu hoán sư.

Sau đó, học sinh ôm linh thú của mình rời khỏi trận pháp.

Diệp An An bước vào, bên tai vang lên lời dặn dò của giáo viên: "Thả lỏng, nhắm mắt lại, đừng chống lại sức mạnh của trận pháp triệu hồi..."

Thời gian trôi qua, mọi người đều tưởng Diệp An An sẽ triệu hồi linh thú ngay khi bước lên bục, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.

Thậm chí…

Cô lúc này trông chẳng khác gì một người thất bại.

Tuy nhiên vì quy tắc vẫn còn đó nên tất cả mọi người nín thở chờ đợi một phút kết thúc, khi đó kết quả sẽ rõ ràng.

Diệp An An không hề biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Cô nhắm mắt lại cảm nhận luồng sức mạnh ấm áp, mạnh mẽ đang từ từ di chuyển trong cơ thể mình. Cuốn Tri Thức Toàn Thư trong đầu cũng hiếm hoi trở nên sống động, thậm chí còn lén lút hấp thụ luồng năng lượng đó.

Diệp An An: "!!!"

"Đại ca, ngươi đang làm gì thế!"

Cô vừa định la lối cuốn Tri Thức Toàn Thư thì cơ thể lại mất kiểm soát mà bay lên. Một hình ảnh mơ hồ đột ngột xuất hiện trong đầu cô.

Dần dần, hình bóng ấy trở nên rõ nét hơn.

Diệp An An chắc chắn đó chính là linh thú mà mình triệu hồi. Cô nóng lòng muốn biết đó là linh thú gì. Một con Sư Diễm Thú oai phong lẫm liệt? Một Ảnh Á Thú mạnh mẽ ẩn mình? Hay là...

Giây tiếp theo, chân Diệp An An chạm đất. Hiệu trưởng nói: "Có thể mở mắt ra."

Vừa mở mắt, cô liền tìm kiếm linh thú của mình nhưng không thấy đâu.

Diệp An An không kìm được quay đầu hỏi: "Thưa hiệu trưởng, em có thành triệu hoán sư không ạ?"

Vẻ mặt hiệu trưởng vô cùng kỳ lạ: "Thành công. Linh thú của em ở trên đầu em đấy."

Lúc này Diệp An An mới cảm thấy đỉnh đầu có gì đó không ổn. Vừa bước xuống bục cô vừa đưa tay lên định bắt lấy linh thú của mình.

Khi sờ phải một thứ gì đó nhỏ nhỏ mềm mềm, Diệp An An mới thấy có gì đó không đúng.

Cô nuốt nước bọt, cẩn thận bắt lấy linh thú của mình.

Trong tay cô là một…

...Con sâu lông??!!

Cái quái gì thế?

Con sâu này thật sự là linh thú của cô sao? Chứ không phải một con sâu bình thường vô tình bò lên đầu cô đấy chứ?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play