"Sách chết tiệt, ngươi không thể cho một địa chỉ cụ thể hơn à? Khu vực lớn như thế này, ta biết tìm đến bao giờ?"

Diệp An An đang dẩu mông tìm kiếm Trùng Bóng Tối trong bụi cỏ, khuôn mặt non nớt lộ rõ vẻ nghiêm túc. Cô cẩn thận dùng một cành cây gõ nhẹ vào từng lùm cây.

Trùng Bóng Tối là một loài sinh vật ngoại lai, nhưng vì cơ thể nhỏ và mảnh nên người bình thường sẽ không để ý đến mà thậm chí chỉ coi đó là một loài sâu thông thường.

Với Diệp An An, cô phải tìm chúng vì điều kiện để mở khóa cuốn Tri Thức Toàn Thư trong đầu là phải tiêu diệt mười sinh vật ngoại lai để tích đủ 10 điểm.

Nhớ lại năm xưa, khi mới thai xuyên đến thế giới này và phát hiện ra cuốn sách kia, cô đã từng ảo tưởng mình sẽ đại sát tứ phương, trở thành một đại lão tiếng tăm lẫy lừng. Nào ngờ, điều kiện để mở khóa lại là tiêu diệt mười sinh vật ngoại lai.

Sinh vật ngoại lai?

Đó là thứ quái quỷ gì?

Diệp An An đi hỏi khắp nơi nhưng không có kết quả, thậm chí chẳng ai biết đến sự tồn tại của chúng. May mắn thay, lúc đó Diệp An An còn nhỏ, mọi người chỉ nghĩ cô có trí tưởng tượng phong phú chứ không xem cô là một kẻ tâm thần.

Sau mười ba năm lải nhải với Tri Thức Toàn Thư, cô mới miễn cưỡng có được một bản Bản Đồ Phân Bố của sinh vật ngoại lai. Mặc dù chỉ trong phạm vi vài cây số và vị trí không chính xác, nhưng ít nhất nó cũng cho cô thấy hy vọng mở khóa cuốn sách.

Suốt ba năm qua Diệp An An đã lùng sục khắp nơi mà chỉ tiêu diệt được bảy con sinh vật ngoại lai. Cô còn thiếu ba con nữa để mở khóa Tri Thức Toàn Thư. Chẳng hiểu sao trong khi ba năm trước cô phải cảm ơn trời đất mỗi khi gặp một con, thì dạo gần đây lại liên tiếp gặp được năm con.

Diệp An An đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, nhưng vì hiện tại không thể làm gì khác nên cô đành kìm nén lo lắng và tiếp tục tìm kiếm Trùng Bóng Tối.

Bỗng nhiên dưới ánh nắng mặt trời, Diệp An An thấy một đôi cánh lấp lánh xuất hiện trên một chiếc lá. Cô rón rén đứng dậy, siết chặt cuốn sách trên tay, căn chuẩn thời cơ rồi giáng thẳng cuốn sách xuống.

Sợ Trùng Bóng Tối chưa chết, Diệp An An lại đập mạnh thêm mấy cái nữa. Khi điểm đỏ trên bản đồ trong đầu biến mất, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trùng Bóng Tối có độc, nọc độc của chúng có thể gây ngứa dữ dội và tạo ra những mụn nước lớn trên da. Diệp An An đã từng dính phải một lần, chịu khổ gần hai tuần mới lành lặn.

Cô cẩn thận dùng giấy lau xác Trùng Bóng Tối dính trên sách rồi bỏ tờ giấy vào một túi ni lông nhỏ đã chuẩn bị sẵn. Sau đó, cô ngước nhìn đồng hồ đeo tay.

"A a a a!"

Chết tiệt! Sắp vào học rồi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp An An lộ rõ vẻ sốt ruột. Cô nhanh chóng chạy như bay về phía trường học.

Cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Diệp An An mới dừng lại thong thả đi bộ vào trường. Dù sao đã muộn rồi, chạy cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Không dám đi cổng chính, cô rẽ vào một bức tường trông có vẻ bình thường rồi dừng lại. Cô thành thạo lấy vài viên gạch từ đống cỏ gần đó xếp chồng lên nhau. Sau khi lùi lại lấy đà, cô bật nhảy nhẹ nhàng lên tường.

May mắn là tường trường không cao và Diệp An An đã rèn luyện thường xuyên suốt mười sáu năm, nên việc trèo tường dễ như trở bàn tay.

Cô ngồi trên tường phủi tay định nhảy xuống thì thấy thầy chủ nhiệm giáo dục đầu trọc quen thuộc.

Mặt Diệp An An đanh lại, cô định nhân lúc ông ta không chú ý mà nhảy ra ngoài.

Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ vang lên: "Diệp An An, đứng lại đó cho tôi!"

Diệp An An theo bản năng giơ hai tay lên, cười lấy lòng: "Thưa chủ nhiệm, em chỉ là vô tình đến muộn, nghĩ đi đường này gần hơn một chút thôi ạ."

Cô trực tiếp biến hành vi trèo tường thành đi đường tắt.

Thầy chủ nhiệm giáo dục không nghe cô ngụy biện, mặt đanh lại hét lớn: "Còn không mau xuống dưới! Em nói xem, đây là lần thứ mấy em đến muộn trong tháng này rồi!"

"Đứng ở dưới cờ cho tôi! Đợi giáo viên chủ nhiệm của em đến đón!"

Diệp An An nhảy xuống rồi ngoan ngoãn gật đầu nghe mắng, nhưng ánh mắt lại mờ mịt, rõ ràng là đang ngẩn người.

Dưới cột cờ không có nhiều người, chỉ khoảng mười mấy học sinh. Khi thấy Diệp An An họ còn cố tình làm mặt quỷ, ra vẻ 'cậu cũng đến rồi à?'.

Diệp An An tức giận trợn trắng mắt. Khi thấy cô giáo chủ nhiệm của mình là cô Vương với vẻ mặt giận tím đi đến, cô lập tức giả vờ ngoan ngoãn. Vẻ mặt trắng trẻo ngây thơ của cô không hề lộ ra đây là một người nghịch ngợm.

Cô Vương dẫn Diệp An An đi, nhưng trước đó cũng phải đứng nghe chủ nhiệm giáo dục giáo huấn một hồi lâu. Khi chủ nhiệm giáo dục dứt lời, cô mới dắt Diệp An An đi.

Cô Vương nhiều lần định đưa tay gõ đầu Diệp An An nhưng rồi lại cố nén xuống, tức giận nói: "Em đến muộn thì thôi đi, sao lại còn để chủ nhiệm giáo dục bắt được?"

Diệp An An gãi đầu một cách đầy oan ức: "Trước đây em trèo tường có bị bắt bao giờ đâu, lần này chủ nhiệm lại đứng sẵn dưới tường. Cảm giác cứ như..."

...ông ta đứng chờ cô vậy.

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Diệp An An cứng đờ, cô bẻ ngón tay kêu răng rắc.

"Để xem, đứa nào bán đứng mình!"

"Phản đồ!"

Cô Vương nhận thấy mình đã nói điều không nên nói, liền lập tức chuyển chủ đề: "Hai ngày này em tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, ngày kia là lễ triệu hồi rồi. Đừng có mà làm hỏng chuyện."

"Đặc biệt là lễ triệu hồi, em đừng có đến muộn đấy!"

"Em đâu có ngốc..."

Diệp An An tùng tằng đi theo cô chủ nhiệm về lớp.

Ngay khi cô bước vào cả lớp đều im lặng giả vờ lật sách. Cho đến khi cô Vương rời đi chỉ còn Diệp An An ở lại, mọi người mới bắt đầu xì xào bàn tán.

Diệp An An về chỗ ngồi, cô bạn Lý Thư Nguyệt bên cạnh liền ghé sát vào hỏi: "An An, hôm nay cậu lại làm gì thế?"

Diệp An An vừa lật cuốn 《Sổ tay nuôi dưỡng linh thú》, vừa trả lời: "Tớ nằm mơ thấy..."

Lý Thư Nguyệt nghe vậy liền bực mình trợn trắng mắt, nói: "Thôi đi, tớ không nghe cậu nói xạo đâu. Dù sao cậu cũng phải nhớ ngày kia là lễ triệu hồi, hai ngày này đừng có gây chuyện gì nữa đấy."

Vì lễ triệu hồi diễn ra thuận lợi, hai ngày nay giáo viên gần như không giảng bài mà chỉ để học sinh có một tâm trạng thoải mái nhất.

Diệp An An gật đầu, cô cũng sẽ không làm hỏng chuyện đâu.

Lễ triệu hồi đối với người dân thế giới này còn quan trọng hơn cả kỳ thi đại học.

Ở thế giới này mọi người đều tham gia một lễ triệu hồi khi tròn 16 tuổi. Linh thú được triệu hồi sẽ trở thành bạn đồng hành trọn đời của họ. Cấp bậc của linh thú càng cao thì chứng tỏ tư chất của người đó càng tốt.

Chỉ khi triệu hồi thành công linh thú, họ mới có thể trở thành triệu hoán sư và có cơ hội thi vào năm trường hàng đầu. Dĩ nhiên, người bình thường cũng có thể thi vào những trường đó, nhưng so với triệu hoán sư thì sẽ gian nan hơn rất nhiều.

Triệu hoán sư không hiếm ở thế giới này, đây là một trong những nghề nghiệp được kính trọng nhất, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành triệu hoán sư.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play