“Biết ngay là mình không phải con ruột của ba mẹ mà.” Thời Hạ cau mày lẩm bẩm.
Nếu có ai đó nói cậu không phải con ruột của ba mẹ, cậu sẽ không nghi ngờ. Vì chị và anh trai cậu đều học rất giỏi, chỉ có cậu là kém nhất.
Anh trai cậu 17 tuổi đã cao 1m80, còn cậu bây giờ mới 1m75, không phải là lùn nhất lớp nhưng trong số họ hàng trừ phụ nữ ra, cậu là người thấp nhất.
Triệu Mai mở túi, lấy ra một hộp sữa chua Nghiêm Tiểu Dương đưa cho Thời Hạ.
“Ôi trời, cục cưng của mẹ, con làm sao thế? Chẳng phải chỉ là lỡ nhìn thấy người ta tắm thôi sao. Uống một hộp sữa đi.”
Thời Hạ cầm lấy hộp sữa chua, xé vỏ và bóc nắp ra. Đang lúc chuẩn bị cắm ống hút thì nghe tiếng bước chân đi xuống cầu thang, thần kinh cậu lập tức căng thẳng.
“Mẹ, cậu ấy xuống rồi!”
Triệu Mai nhìn theo, quả nhiên thấy một thiếu niên cao ráo từ trên lầu đi xuống. Vì vừa tắm xong nên tóc còn ướt và lấp lánh ánh nước.
“Tiểu Duyệt, tắm xong rồi à?”
Triệu Mai lộ vẻ mặt hiền từ “Lại đây ngồi đi con.”
Thời Hạ chỉ muốn chui đầu vào cái thùng rác dưới chân nhưng đành vùi đầu cắm chiếc ống hút ngắn ngủn vào hộp sữa.
“Dì Triệu.”
A! Giọng nói hay quá!
Vừa ngây ngô lại vừa lạnh lùng.
Thời Hạ lén lút ngẩng đầu lên, khuôn mặt ửng hồng. Vốn dĩ cậu là người sống nội tâm, thấy người lạ rất lúng túng, huống chi là thấy người mà cậu vừa nhìn trộm tắm, cả người đều không tự nhiên.
Triệu Mai đứng dậy nhường chỗ cho Thịnh Tinh Duyệt. Thịnh Tinh Duyệt liếc nhìn Thời Hạ một cái, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bình tĩnh ngồi xuống.
Thời Hạ không phải chưa từng thấy trai đẹp nhưng cao và đẹp trai như thế này thì lần đầu tiên thấy.
Phong thủy Hải Thị rất tốt, mọi người ở đây cũng không tệ nhưng cậu chưa gặp được mấy người. Chắc phong thủy Kinh Châu còn tốt hơn, nếu không làm sao lại sinh ra được người như trước mặt cậu?
Từ lúc ban đầu còn lúng túng cho đến bây giờ khi đã nhìn rõ mặt người ta, cậu không dám nhìn thẳng, hoảng loạn nhổm mông ngồi vào ghế dựa tường, cúi đầu cắm cúi hút sữa chua.
“…” Triệu Mai chỉ muốn tát cho Thời Hạ một cái, cái đồ mất mặt này.
Sợ Thịnh Tinh Duyệt thấy ngượng, bà ngồi đối diện hắn, cười nói: “Thằng bé Tiểu Hạ này, nó nhát người lạ, thấy người lạ là dễ đỏ mặt.”
Thịnh Tinh Duyệt quét mắt nhìn cái đầu đen thui của Thời Hạ một cái, nhìn thấy chiếc khăn tắm màu xám trên vai cậu, khóe mắt hơi giật giật.
“Không sao ạ.”
Lúc này, Thời Viễn thò đầu ra từ cửa sổ nói: “Tiểu Duyệt, có kén ăn không? Có ăn rau thơm không?”
Thịnh Tinh Duyệt quay đầu lại nói: “Ăn ạ.”
Vừa quay đầu lại, hắn thấy Thời Hạ ngẩng mặt lên nhìn mình, mắt đầy vẻ kinh ngạc.
“Cậu ăn rau thơm sao?” Thời Hạ đỏ mặt hỏi.
Thời Viễn nói lớn: “Cả nhà này chỉ có con là không ăn rau thơm thôi.”
Thịnh Tinh Duyệt nói: “Có ăn.”
Thời Hạ nghe thấy câu trả lời, tai nóng bừng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục uống sữa chua.
“Haha ~” Triệu Mai cười ngượng, giơ tay vỗ vào lưng Thời Hạ, nói với Thịnh Tinh Duyệt:
“Việc ở trường bên đó ba con đã sắp xếp xong hết chưa? Ngày mai có cần chú đưa con đi không?”
Bên cạnh, Thời Hạ lẩm bẩm: Ba chưa bao giờ đưa mình đi học, vậy mà lại muốn đưa con nhà người ta, hừ ~
Thịnh Tinh Duyệt nói: “Đã sắp xếp xong rồi ạ, ngày mai con đi cùng Thời Hạ là được.”
“Ngày mai ba sẽ đưa hai đứa đi.”
Thời Viễn bưng hai bát mì nóng hổi ra, cười nói: “Ba quen với thầy Đường, trước kia còn là hàng xóm nữa, ba sẽ dặn dò thầy ấy quan tâm con nhiều hơn.”
Hai bát mì nóng hổi được đặt trước mặt mỗi người tùy theo sở thích. Thời Hạ cầm đũa, cúi đầu trộn mì.
Thịnh Tinh Duyệt đứng dậy nhường chỗ cho Thời Viễn, rồi lại ngồi xuống đối diện Thời Hạ. Thời Hạ ngẩng mặt lên liếc hắn một cái rồi lại cụp mắt xuống.
“Thời Hạ, sao con lại vậy?Cúi đầu mãi không tốt đâu, ngẩng lên.” Thời Viễn quát.
Thời Hạ nhét mì vào miệng, không đáp lời.
Triệu Mai thấy xấu hổ.
Thời Hạ ăn hết bát mì một cách điên cuồng, bỏ đũa xuống rồi vác khăn tắm lên vai, định lên lầu đi tắm.
Trở lại căn phòng, cả người cậu thấy thoải mái hơn nhiều.
“Mẹ cũng chẳng nói sớm là người ta đẹp trai như vậy.”
Thời Hạ lẩm bẩm, đi đến mép giường.
Mông vừa chạm vào mép ga trải giường thì lập tức bật dậy, ở đây đã có người ngủ, chưa được cho phép không thể tự tiện ngồi. Cậu cúi người vuốt phẳng chỗ mình vừa ngồi, sau đó nhìn thấy bộ đồ ngủ màu xám vắt trên thành giường tầng trên, khung cảnh vừa xảy ra trong phòng tắm lại hiện lên trong đầu.
Cửa phòng tắm trong phòng này đã hỏng từ lâu. Vì chỉ có mình cậu ngủ ở đây nên vẫn chưa sửa, đến bây giờ vẫn hỏng.
Thời Hạ cầm bộ đồ ngủ, bực bội đi vào phòng tắm. Cậu sợ người kia cũng giống cậu, đột nhiên đẩy cửa xông vào. Nhìn quanh trái phải không tìm thấy thứ gì để chặn cửa, cậu đành đi ra ngoài bê một cái ghế vào.
Vừa mới bê cái ghế từ bàn học lên, người kia đã im lặng đi tới. Hai ánh mắt ngượng ngùng và cứng đờ va vào nhau, đối diện nhau qua khoảng không trống trải.
“A, cái kia…”
Thời Hạ chớp chớp mắt, giơ cái ghế không nặng không nhẹ trong tay lên.
“Tôi đi tắm. Cậu, cậu… cậu có muốn tắm không?”
Thịnh Tinh Duyệt bình tĩnh nói: “Tôi tắm rồi.”
“Hả?” Thời Hạ ngẩn ra, trong mắt lộ vẻ ngây thơ trong sáng, sau đó bê cái ghế chạy thẳng vào phòng tắm, chạy nhanh hơn cả thỏ.
Ánh mắt của Thịnh Tinh Duyệt đứng ở cửa từ từ dõi theo hướng phòng tắm. Sóng mắt vốn bình tĩnh dần gợn lên một làn sóng.
Người này… thật sự 16 tuổi sao? Sao lại ngây thơ đến vậy?
Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Thịnh Tinh Duyệt trầm ngâm nhìn nửa phút. Đang định đi đến bàn học, hắn liếc thấy một đống quần áo ở ngoài cửa phòng tắm. Nhìn kỹ lại, đó chẳng phải bộ đồ ngủ màu xám của cậu bị rơi trên mặt đất lúc nãy sao?
Thấy hắn cậu có cần phải căng thẳng đến mức đó không? Chưa từng thấy người lạ hay chưa từng thấy trai đẹp à?
Hắn nghĩ ngợi một chút, chợt đi tới nhặt bộ đồ ngủ lên. Đang lúc dừng lại, hắn nghe thấy giọng nói của người bên trong.
“Chết tiệt ~ Thời Hạ mày là đồ ngốc ~ Người ta tắm rồi mà còn hỏi người ta tắm hay không tắm? Đồ đần, đồ ngốc nghếch. Oa oa oa ~~~~~ Mất mặt chết đi được.”
Thịnh Tinh Duyệt hơi nhướng mày. Nếu lúc này hắn gõ cửa nhắc nhở Thời Hạ là cậu làm rơi đồ ngủ, liệu tên ngốc này có đào luôn hố chôn chính mình không?
Hắn nghĩ, aiz, chắc là có đó! Dù sao thấy người lạ là đỏ mặt, là căng thẳng đến mức làm những chuyện ngốc nghếch.
Hắn cẩn thận treo bộ đồ ngủ lên tay nắm cửa rồi nhẹ nhàng rời đi.
Ngồi vào bàn học, hắn dịch cái túi đựng đầy đồ ăn vặt sang một bên. Đây là những thứ hắn không quản đường xa từ Kinh Châu mang đến cho Thời Hạ.
Lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, nhìn đồng hồ, 23 giờ 15 phút, hình như nói sớm cũng không sớm, nói muộn thì cũng không muộn.
Hắn nhìn bài thi trước mặt. Bây giờ không phải ở nhà mình, giờ giấc sinh hoạt không thể chỉ lo cho bản thân, cần phải hỏi ý kiến của cậu bạn Thời Hạ.
Nhưng hắn ngồi ở bàn học rất lâu mà vẫn không thấy Thời Hạ ra. Trong phòng tắm cũng không có tiếng nước chảy.
Nghi hoặc nhìn cửa phòng tắm vài lần, không yên tâm đứng dậy đi qua. Bộ đồ ngủ treo trên tay nắm cửa vẫn còn đó, đèn trong phòng tắm cũng còn sáng.
“Này ~ anh bạn ~”
Giọng nói căng thẳng, non nớt đột nhiên truyền ra từ phòng tắm.
Thịnh Tinh Duyệt đại khái đoán được cậu gọi mình làm gì.
“Có chuyện gì?”
Phòng tắm im lặng nửa phút, sau đó mới có giọng nói trầm thấp vang lên “Cái đó, đồ ngủ của tôi bị rơi, có thể giúp tôi nhặt đưa vào được không?”
Quả nhiên là vì chuyện này.
Thịnh Tinh Duyệt nói: “Ở trên tay nắm cửa kìa, tự lấy đi.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Chỉ cần nghe giọng cảm kích của Thời Hạ, Thịnh Tinh Duyệt có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngây thơ của cậu ở phía sau cánh cửa. Hắn bất lực khẽ nhếch khóe môi, quay lại bàn học, lấy một quyển sách tiếng Anh rồi trở về giường.
Thời Hạ cứ chần chừ trong phòng tắm đến khi không thể chần chừ hơn nữa mới lén lút đi ra. Cậu lập tức nhìn về phía giường tầng dưới, phát hiện người kia vẫn chưa ngủ, đang đọc sách.
Nghiêm túc vậy sao?
Cậu đứng im một lúc, do dự đi tới, lúng túng cười hỏi: “Cậu…cậu vẫn chưa ngủ à?”
Thịnh Tinh Duyệt không ngẩng đầu nói:
“Sắp rồi.”
“À, ừm, ngủ sớm đi, tôi ngủ trước đây.”
Thời Hạ vẫn chưa biết nên hòa đồng với người này như thế nào, nói xong câu đó thì nhanh chóng trèo lên thang giường để chuồn đi.
Nhưng lòng bàn chân căng thẳng trượt theo bậc thang, cậu không quên kêu “a a a”.
Thịnh Tinh Duyệt đang đọc sách bị dọa giật mình. Hắn nhìn cậu, theo bản năng định đưa tay ra đỡ.
May mắn có bậc thang chống, Thời Hạ không ngã, chỉ là hai chân giẫm mạnh xuống sàn nhà.
Cậu liếc nhìn Thịnh Tinh Duyệt đang nhìn mình, nhanh nhẹn trèo lên trên. Lên được rồi, cậu kéo chăn che kín toàn thân.
“Tôi ngủ đây, ngủ ngon, anh bạn.”
Thịnh Tinh Duyệt, người đã thấy Thời Hạ làm đủ trò ngốc nghếch trong đêm nay, khẽ nhún vai vẻ bất lực, xoay người gấp sách lại tắt đèn.
Sau khi tắt đèn, căn phòng không hoàn toàn chìm vào bóng tối, đèn điều hòa chiếu sáng một không gian không lớn không nhỏ.
Thời Hạ chui trong chăn rất lâu mới vén chăn lên, xoay người, bực bội nhìn chằm chằm bức tường nói:
“Đúng là trò hề.”
Đêm đó Thời Hạ ngủ không ngon, chuông báo thức buổi sáng vang lên mà cậu vẫn chưa tỉnh hẳn. Loay hoay xuống giường, trong phòng chỉ còn lại mình cậu. Đúng lúc này, Triệu Mai đẩy cửa vào giục.
“Hôm nay con không đi học sao? Sắp muộn rồi, mau mặc đồng phục xuống lầu.”
Thời Hạ buồn ngủ không chịu nổi, mệt mỏi nói: “Con buồn ngủ quá! Mẹ, mẹ xin nghỉ cho con đi, nói là con bị cảm.”
“Mơ đi.” Triệu Mai giúp cậu tìm đồng phục ném qua.
“Ba con và Tiểu Duyệt đang chờ con dưới lầu kìa, đừng để người ta đợi lâu, mặt cũng chưa rửa, dù sao cũng không phải lần đầu, tối rồi rửa.”
Thời Hạ ôm bộ đồng phục mùa hè bị Triệu Mai đẩy mạnh vào phòng tắm. Lười biếng thay đồng phục xong, cậu bị Triệu Mai tóm ra ngoài, tiếp đó một đôi tất bay vào mặt.
“Ai, 16 tuổi rồi mà vẫn không biết tự lo.”
Triệu Mai đi lấy cho cậu một đôi giày bệt màu trắng.
Thời Hạ quen đến muộn, quen đọc bài ở hành lang nên không vội vàng gì. Cậu đi tất chậm rãi rồi xỏ giày.
Triệu Mai đẩy cậu xuống lầu. Thời Viễn và Thịnh Tinh Duyệt đều đứng ở cửa, lúc này đồng loạt nhìn về phía cậu.
Thời Hạ bị bốn ánh mắt nhìn đến giật mình.
“Ba nói này thằng nhóc, con có thể dậy sớm một chút được không?”
Thời Viễn vừa bực vừa móc chìa khóa xe “Mấy giờ rồi?”
Thời Hạ gãi mặt, chủ động đi về phía ghế phụ.
Triệu Mai nói: “Tiểu Hạ ngồi đằng sau cùng với Tiểu Duyệt.”
Thời Hạ đành chịu, buồn bã đi ra ghế sau.
Thịnh Tinh Duyệt lên xe trước, đóng cửa xe rồi Thời Hạ mới đi lên. Hai người liếc nhau rồi nhanh chóng tách ra.
“Tiểu Duyệt đều có thể dậy đúng giờ, sao con không dậy được? Ngày nào cũng lề mề.”
Hôm nay đúng là muộn thật, Thời Viễn cũng sốt ruột thật.
Thời Hạ làm lơ, ủ rũ nói: “Vậy ngày mai con sẽ dậy sớm hơn.”
Thời Viễn nói: “Vậy, sau này Tiểu Duyệt dậy sớm thì tiện thể gọi Thời Hạ dậy luôn nhé.”
Thịnh Tinh Duyệt nói: “Vâng.”
Thời Hạ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe. Bên ngoài trời đã hơi sáng, cửa kính xe phản chiếu hình ảnh Thịnh Tinh Duyệt.
Đến trường trung học Tứ Trung, Thời Viễn dẫn Thịnh Tinh Duyệt đi tìm thầy Đường Văn Tuyên, Thời Hạ chỉ có thể đi thẳng về lớp. Thầy Đường Văn Tuyên chờ Thịnh Tinh Duyệt ở văn phòng nên không đi kiểm tra lớp, nếu không Thời Hạ sáng nay lại phải đọc bài ở hành lang.
Trở lại chỗ ngồi, Trần Miên đang uống sữa đậu nành liếc cậu một cái.
"Lần thứ 56 đến muộn.”
Thời Hạ vừa lật sách giáo khoa ngữ văn vừa hỏi: “Nhiều lần thế sao? Sao tao không nhớ?”
Trần Miên hút một ngụm sữa đậu nành lớn, nuốt xuống xong ném hộp sữa vào thùng rác bên cạnh, quay đầu lại nói chậm rãi:
“Tao đều giúp mày nhớ kỹ rồi, học kỳ một lớp 10 là 30 lần, học kỳ hai là 23 lần, lớp 11 tức là học kỳ này, 3 lần.”
Thời Hạ nghĩ nghĩ, không nhớ rõ đã đến muộn bao nhiêu lần.
Cậu tùy tiện lật đến một bài văn, vừa đọc được một đoạn thì thầy Đường Văn Tuyên đến.
Cậu không thấy gì cũng không biết, chỉ nghe thấy trong lớp vang lên một tiếng.
“Trời ơi! Soái ca kìa!”