Trong một tiếng ồn ào, Thời Hạ tò mò ngẩng đầu lên, thấy Thịnh Tinh Duyệt đứng trên bục giảng.
Sáng nay ra ngoài vội quá chưa kịp nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại, hắn đúng là rất đẹp trai, bộ đồng phục xanh trắng được hắn mặc lên mang một cảm giác khác hẳn giống như một nhân vật bước ra từ tiểu thuyết vậy.
“Sao lại là soái ca về lớp mình? Tỷ tỷ xinh đẹp đâu rồi?”
Một bộ phận người trong lớp hằng ngày mong ngóng cô bạn gái mới, giờ thấy là con trai nên khỏi phải nói.
Là vô cùng thất vọng.
Trần Miên, người đang tích cực dọn dẹp bàn ghế cho bạn mới, càng thất vọng hơn, kêu than ầm ĩ.
Đường Văn Tuyên khoanh tay trước ngực, ra vẻ xem kịch nhìn đám học sinh ồn ào.
Thầy bình tĩnh nói với Thịnh Tinh Duyệt đang đứng bên cạnh: “Lũ nhóc trong lớp này là như thế đấy.”
Thịnh Tinh Duyệt hỏi: “Thưa thầy, em ngồi đâu ạ?”
“Trước tiên em giới thiệu bản thân đi, để mọi người biết mặt nhau.”
Đường Văn Tuyên vỗ vỗ bục giảng, ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Bạn học mới hãy giới thiệu một chút về mình.”
Thịnh Tinh Duyệt cầm một viên phấn trắng, xoay người viết tên mình lên bảng đen. Sau đó, hắn ném viên phấn trở lại hộp, quay đầu hỏi Đường Văn Tuyên.
“Em có thể xuống được chưa ạ?”
“Được rồi, đi đi.”
Đường Văn Tuyên chỉ vào chỗ trống duy nhất trong lớp “Ngồi phía trước Thời Hạ.”
Thịnh Tinh Duyệt hơi giật mình, nhìn theo. Hắn thấy Thời Hạ cầm sách vở che mặt còn phía trước cậu có một chỗ trống, trên bàn đặt một chồng sách giáo khoa.
Hắn do dự vài giây, hỏi: “Em cao hơn Thời Hạ, ngồi trước cậu ấy có che khuất không ạ?”
Đường Văn Tuyên cười nói: “Học bá cuối cấp, gà mờ môn sử đấy. Đi đi.”
Nghe thầy Đường Văn Tuyên đánh giá về Thời Hạ, Thịnh Tinh Duyệt có chút bất ngờ, hắn bước về phía chỗ ngồi của mình dưới ánh mắt của rất nhiều người.
Hắn vừa ngồi xuống, Trần Miên đã nhổm mông lên hỏi: “Này anh bạn, cô bạn học nữ đi cùng cậu học lớp nào vậy?”
Thịnh Tinh Duyệt nói: “Lớp A7.”
Trần Miên kinh ngạc “Tiểu tỷ tỷ là học sinh khối tự nhiên sao!?”
Thịnh Tinh Duyệt không nói gì.
Thời Hạ đang trốn sau cuốn sách giáo khoa, bàn vẽ người que, thầm lẩm bẩm:
“Gì chứ? Học bá cuối cấp, gà mờ môn sử, hừ ~”
Cả tiết tự học sáng, cậu cứ thế nằm bò ra bàn. Đến khi chuông hết giờ vang lên, một phần ba số người trong lớp đã vây quanh Thịnh Tinh Duyệt, hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Thời Hạ gãi đầu, chỉ là một soái ca thôi mà? Sáng sớm chưa ăn gì đã chạy đến điều tra hộ khẩu.
Trần Miên, người đã khổ công dò hỏi, bàn kế sách hỏi: “Này anh bạn, cậu có mấy người bạn gái rồi?”
Mạnh Thiến Thiến, hoa khôi của lớp, ngồi hàng trên Thịnh Tinh Duyệt, quay lại hỏi:
“Cậu cao nhỉ?”
Cả đám người như muốn đào cả tổ tông 8 đời của hắn lên. Kết quả là hắn bị vây hãm 20 phút, bữa sáng cũng chưa ăn.
Thời Hạ lén lút chuồn ra ngoài, chạy đến nhà ăn ăn bánh bao nhân thịt và uống sữa đậu nành nóng hổi. Lúc quay lại, nghĩ đến Thịnh Tinh Duyệt cũng chưa ăn gì, cậu lại vào nhà ăn mua thêm hai cái bánh bao và một chai sữa bò.
Khi cậu trở lại lớp, vẫn còn có người ngồi xung quanh Thịnh Tinh Duyệt, hệt như đám bà tám trong làng.
Cậu lén lút về chỗ, nhét bánh bao và sữa bò vào hộc bàn. Lúc này đông người quá không thể đưa cho Thịnh Tinh Duyệt được, nếu không sẽ bị những người khác phát hiện ra mối quan hệ của họ.
Chẳng mấy chốc, Trần Miên từ ngoài lớp chạy vào, la lớn:
“Tao thấy cô bạn học nữ mới rồi, cao 1m62, cột tóc đuôi ngựa, ôi chao ơi, thanh thuần biết bao!”
“Thật sao? Đâu đâu? Tao cũng phải đi xem.”
Cả đám buôn chuyện ồn ào nhao nhao chạy theo Trần Miên.
Phòng học bỗng chốc yên tĩnh lại, chỉ còn vài người.
Thấy thời cơ đến, Thời Hạ vươn tay định vỗ vai Thịnh Tinh Duyệt nhưng sắp chạm đến thì lại rụt tay về, dùng bút chọc chọc vào lưng Thịnh Tinh Duyệt.
“Này.”
Thịnh Tinh Duyệt khựng lại một chút, nghiêng người dựa vào tường, chăm chú nhìn Thời Hạ.
“Chuyện gì?”
Thời Hạ mím môi, buông bút xuống, lấy bánh bao và sữa bò từ trong hộc bàn ra đặt lên bàn hắn.
Thịnh Tinh Duyệt nhìn đồ ăn, rồi lại nhìn Thời Hạ, trong mắt có vài phần nghi hoặc.
Thời Hạ chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Không có độc đâu.”
“À.” Thịnh Tinh Duyệt cầm lấy sữa bò “Cảm ơn, bao nhiêu tiền để tôi gửi cậu.”
Thời Hạ nói: “Không cần, tôi có tiền mà.”
“Nhiều tiền cỡ nào?” Thịnh Tinh Duyệt hỏi.
Thời Hạ nghĩ nghĩ “Khoảng năm, sáu trăm tệ gì đó.”
Thịnh Tinh Duyệt cắm ống hút vào chai, nói nhỏ: “Tôi có một vạn.”
“Hả?” Thời Hạ kinh ngạc.
Thịnh Tinh Duyệt ngậm ống hút, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh trong veo của Thời Hạ.
“Tôi tên là Thịnh Tinh Duyệt. Thịnh trong long trọng, Tinh trong ngân hà, Duyệt trong tâm duyệt.”
“Là vạn nguyên hộ sao.” Thời Hạ hỏi.
Thịnh Tinh Duyệt gật đầu.
“Ồ” Thời Hạ luôn cho rằng mình là học sinh có tiền, đột nhiên phát hiện có học sinh còn có tiền hơn mình, vạn nguyên hộ luôn cơ đấy.
Cậu cầm sách giáo khoa che nửa khuôn mặt, thẳng thừng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của “vạn nguyên hộ”.
Thịnh Tinh Duyệt: “Cậu tên là gì?”
“Tôi tên là Thời Hạ nha ~”
Thời Hạ nghi hoặc “Cậu không biết tên tôi sao?”
Thịnh Tinh Duyệt: “Hai chữ nào?”
“Thời trong thời gian, Hạ trong mùa hạ. Còn cậu?”
“…”
Thời Hạ ngẩn ngơ đợi vài giây không thấy trả lời, có chút thất vọng.
Thịnh Tinh Duyệt chỉ chỉ bảng đen “Nhìn bảng đen đi, tên tôi đó.”
Lúc này Thời Hạ mới nhìn về phía bảng đen.
“Cậu tên là Thịnh Tinh Duyệt à.”
“Ừm.”
Khi lớp học càng ngày càng đông, Thời Hạ không nói chuyện với Thịnh Tinh Duyệt nữa.
Đến trưa ăn cơm, cậu chạy đi trước.
Ăn uống no nê xong, cậu ngồi dưới gốc cây hòe ở sân thể dục xem người ta đánh bóng bàn. Cậu không biết chơi nhưng lại thích xem người khác chơi.
Đến khi cơn buồn ngủ ập đến, cậu chầm chậm đi về phía lớp học.
Thời tiết tháng 9 vẫn còn nóng bức, buổi trưa là lúc dễ buồn ngủ nhất. Trong lớp có rất nhiều người đang nằm ngủ, Thời Hạ nhanh chóng liền trở thành một trong số đó.
Đến khi chuông vào tiết đầu tiên buổi chiều vang lên, cậu mới tỉnh lại từ giấc mộng. Cậu mơ màng cho đến giờ ăn tối, đang định một mình chuồn đi thì bị Thịnh Tinh Duyệt nắm lấy cổ tay.
Bộ đồng phục mùa hè cộc tay, quần đùi. Bàn tay hơi lạnh nhưng đầy sức lực, nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu.
Thời Hạ trố mắt nhìn hắn.
“Cậu cậu cậu cậu… làm gì vậy?”
Thịnh Tinh Duyệt đứng dậy, chiều cao 1m81 khiến hắn có cảm giác áp bức tuyệt đối trước mặt Thời Hạ.
“Cậu lại định bỏ rơi tôi?”
Trần Miên bên cạnh chưa đi tò mò hỏi: “Hai người quen nhau sao?”
“Không quen.” Thời Hạ phủ nhận.
Trần Miên nửa tin nửa ngờ “Vậy thì sao? Thời Hạ quen đi một mình rồi, cậu muốn bớt cô đơn thì đi với tôi nè.”
Thịnh Tinh Duyệt: “Không cần.”
Trần Miên vươn tay kéo hắn “Đi đi đi, bữa này tôi mời.”
Thịnh Tinh Duyệt bị Trần Miên kéo đi, Thời Hạ thoát được kiếp nạn, ngồi lại trên ghế một lúc rồi đi ra ngoài. Vừa hay cậu đụng phải bạn tổ trưởng môn toán, Giang Hy Vọng.
“Thời Hạ, hôm nay sao ăn cơm không không có sức sống thế?” Giang Hy Vọng cười hỏi.
Thời Hạ nói: “Tôi không đói.”
“Vậy đi cùng nhau nhé?”
Thật ra, Thời Hạ đã quen với việc đi một mình. Cậu ngại đông người ồn ào, lại không thể tùy tâm sở dục. Còn việc không đi cùng Thịnh Tinh Duyệt, là vì hắn quá cao, đi cùng hắn, cậu sẽ giống như một quả mướp đắng vậy, cậu không muốn trở thành quả mướp đắng chút nào.
Ăn tối xong trở về, Thịnh Tinh Duyệt không có ở đó nhưng trên bàn có thêm hai tờ đề thi, lần lượt là tiếng anh và toán học.
Trên bảng đen viết: <Tiết tự học buổi tối sẽ giảng đề thi tiếng Anh>
“A ~” Nhìn thấy đề thi là Thời Hạ đã thấy khổ sở. Nhưng dù là học sinh dốt, cũng không thể để bài thi trống trơn. Cậu miễn cưỡng cầm bút lên vùi đầu vào làm.
Mới loay hoay với mấy chữ cái tiếng anh một lúc, Trần Miên trở về hỏi: “Mày có biết làm không?”
Thời Hạ cúi đầu.
Trần Miên quay người chạy đến chỗ bạn tổ trưởng môn tiếng anh, chép đáp án của cô ấy, mang về rồi ném cho Thời Hạ.
“Không cần cảm ơn đâu.”
Thời Hạ cảm động đến rơi nước mắt nhìn cậu ấy một cái, sau đó không khách khí cầm lấy.
Tiết tự học tối sắp bắt đầu, Thịnh Tinh Duyệt mới vào. Thời Hạ theo bản năng cầm sách giáo khoa che mình lại. Nghe thấy tiếng Thịnh Tinh Duyệt ngồi xuống, cậu mới bỏ sách xuống, nhìn chằm chằm vào lưng hắn.
Lúc này trời chưa tối hẳn, ánh sáng mờ ảo cùng ánh đèn trong lớp chiếu lên người Thịnh Tinh Duyệt. Bộ đồng phục mỏng manh không đủ để che hết ánh sáng, ẩn hiện làn da bên trong.
Giáo viên tiếng anh bước vào đúng lúc chuông báo tiết tự học tối, bắt đầu hai tiết học tiếng anh.
Tiết thứ ba kết thúc, đồng thời thông báo tiết tự học buổi tối cũng kết thúc. Lúc này, ngoài trời đã tối đen.
“Một ngày đau khổ cuối cùng cũng kết thúc.” Thời Hạ đứng dậy duỗi một cái lười dài. Ba tiết tự học tối suýt làm cậu buồn ngủ đến chết.
“Tiểu Hạ Tử, đi xiên nướng không?” Trần Miên đứng lên vận động gân cốt, vừa hỏi.
“Không đi. Về nhà, ngủ.”
“Chỉ biết ngủ.” Trần Miên ra vẻ nhìn đồ bỏ đi mà nhìn cậu “Mã Siêu bọn nó hẹn mấy em lớp A7 đi cùng, đi không?”
Thời Hạ lắc đầu, rồi lại tò mò hỏi: “Hẹn nữ sinh lớp A7 làm gì?”
Trần Miên cười gian “Mục đích gì mà mày không biết?”
“Không biết thật.” Thời Hạ thật sự không biết. Nói xong cậu rời khỏi chỗ “Tôi về nhà đây.”
“Về nhà nhanh đi, trên đường đừng nói chuyện với chú lạ nào nha.” Trần Miên trêu chọc.
Thời Hạ quay đầu lại lườm cậu ta một cái “Mày ngốc quá đi ~”
“Tao đứng thứ hai từ dưới lên.”
“Ha ha ha ha ~~~~”
Xuống khu nhà học, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, cậu lấy ra xem, hóa ra là ba cậu.
“Alo ~ ba.”
“Ba đang ở cổng trường, con và Tiểu Duyệt có ở cùng nhau không?”
“Không có.”
Thời Hạ quay đầu lại nhìn về phía tòa nhà cao tầng chót vót trong đêm tối. Hôm nay là ngày đầu tiên Thịnh Tinh Duyệt đến trường, có nên đợi hắn đi cùng không nhỉ?
“Không có à? Hai đứa không cùng lớp sao? Sao không ở cùng nhau?”
Thời Hạ quay đầu lại suy nghĩ ba giây “Vậy con đợi cậu ấy.”
Nói xong cậu cúp điện thoại, đứng một bên chăm chú nhìn đám đông đi ngang qua, đợi rất lâu mới thấy Thịnh Tinh Duyệt vác cặp sách đen ra.
“Cao thật!”
Thời Hạ liếc nhìn những người xung quanh, hiếm có ai cao bằng hắn. Hạc giữa bầy gà chắc là ý này đây.
“Thịnh Tinh Duyệt.” Cậu gọi một tiếng không cao không thấp.
Trong đám đông, sắc mặt Thịnh Tinh Duyệt như sương, sự thay đổi môi trường đột ngột khiến cậu có vài phần bỡ ngỡ, tâm trạng không khỏi trầm xuống.
Nghe thấy tiếng gọi, hắn nhìn qua, có chút kinh ngạc.
Thời Hạ đi tới nói: “Ba tôi đến đón chúng ta về nhà.”
Thịnh Tinh Duyệt khựng lại một chút “Ừ” một tiếng.
Thời Hạ cũng không nói nhiều, im lặng đi trước hắn, như một người dẫn đường.
Tối ở trường trung học Tứ Trung, phụ huynh đến đón con cái không ít. Thời Hạ mất chút thời gian mới tìm được xe nhà mình. Vừa lên xe, Thời Viễn đã hỏi: “Tiểu Duyệt hôm nay ở trường mới cảm thấy thế nào?”
Thịnh Tinh Duyệt bình tĩnh nói: “Cũng được ạ.”
Thật ra chẳng được gì, kém xa so với trường cũ, môi trường cũng kém hơn. Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, ba mẹ ly hôn, hắn theo ba về Hải Thị.
Mà ở cái nơi bé tí như Hải Thị, chỉ có trường trung học Tứ Trung là tạm ổn nhất.
Thời Hạ nói: “Nhiều bạn học giống như điều tra hộ khẩu, hỏi cậu ấy rất nhiều câu hỏi, Trần Miên còn mời cậu ấy ăn cơm.”
“Thành phố Hải Thị này không lớn, người dân đều rất nhiệt tình.” Thời Viễn đắc ý nói.