Buổi tối sau giờ tự học, Thời Hạ trở về nhà và bước vào phòng. Đập vào mắt cậu là chiếc giường đơn đã gắn bó bấy lâu nay bỗng biến thành giường tầng, mọi thứ đều được sắp xếp tươm tất.

Mẹ cậu Triệu Mai đứng bên cạnh, hớn hở nói: 

“Mẹ với ba con sáng nay đi sớm, cố ý mua đấy, cả chăn, chiếu đều mới tinh luôn.”

Thời Hạ ngạc nhiên: “Nhưng cái chiếu con dùng ba năm mẹ còn tiếc không chịu thay, chỉ vì có bạn nhà người khác đến mà mẹ mới chịu đổi à?”

Triệu Mai cười ngượng nghịu: “Thì không phải sợ thằng bé kia nhìn thấy, con không có mặt mũi sao?” 

Bà đi đến bên chiếc bàn học, vỗ vỗ: “Ba con bảo thằng bé đó học giỏi lắm, mẹ nghĩ sau này con có thể học hỏi nó. Nên mẹ đặc biệt chọn cái bàn đôi này đấy.”

Thời Hạ nhìn chiếc bàn học rõ ràng to hơn hẳn trước kia, bỗng nhiên thấy đau đầu, cậu nằm vật xuống giường. 

“Đau đầu quá.”

Biết con trai chỉ giả vờ, Triệu Mai cũng chẳng để ý, bà đánh giá xung quanh một lượt rồi lẩm bẩm: 

“Không được, phải trang trí lại căn phòng mới được.”

Tối hôm đó, Thời Hạ nằm trên giường tầng trên và gặp ác mộng cả đêm. Hai ngày sau đến trường, tinh thần cậu chẳng còn phấn chấn. 

Trong giờ tự học đầu tiên, chủ nhiệm lớp Đường Văn Tuyên thấy cậu cứ ủ rũ, liền lôi cậu lên bắt đứng đọc bài.

Với thể xác và tinh thần mệt mỏi, Thời Hạ lại mơ mơ màng màng mà trải qua một ngày nữa. Ở nhà, mọi người vẫn tất bật chuẩn bị cho “thằng bé” không biết tên kia thậm chí còn trang hoàng lại cả căn phòng.

Một tuần sau, tin đồn lan ra khắp trường: sắp có học sinh mới chuyển đến. Rồi hai ngày nữa, lại có tin là sẽ có hai người, một nam và một nữ.

Tin đồn nói rằng, nam sinh thì cực kỳ đẹp trai, nữ sinh thì rất xinh đẹp.

Thế là, học sinh khối 11 bắt đầu "tranh giành chủ quyền" người mới. Ai mà chẳng muốn cô gái xinh đẹp về lớp mình để ngày nào cũng được ngắm chứ?

Thời Hạ chẳng có chút hứng thú nào với học sinh mới, thứ Bảy cậu đi câu cá với ông ngoại ở bờ sông. Cậu chụp lại con cá ông câu được và gửi cho Ngân Hà.

Ngân Hà cũng là học sinh cấp ba nhưng khác cậu, bên hắn không có cuối tuần, chỉ có một ngày nghỉ mỗi tháng. Chuyện đi câu cá cuối tuần như cậu chắc chắn Ngân Hà không có cơ hội trải nghiệm.

Thời Hạ muốn chia sẻ niềm vui của mình thầm nghĩ, không biết buổi tối Ngân Hà sẽ trả lời cậu thế nào.

Nhưng lần này, Ngân Hà lại nhắn tin rất nhanh.

Ngân Hà: [6]

Thời Hạ thấy tin nhắn thì vô cùng bất ngờ, vừa mừng vừa sợ, phấn khích đến mức suýt làm rơi điện thoại xuống sông.

Hạ Mùa Hè: [Cậu đang đi học sao?]

Ngân Hà: [Không.]

Hạ Mùa Hè: [Cuối tuần của cậu không phải phải học thêm sao? Sao lại không học?]

Ngân Hà: [Có việc.]

Thời Hạ không biết nói gì thêm, cau mày nhìn chằm chằm màn hình. Một lúc sau, cậu mới đánh mấy chữ.

Hạ Mùa Hè: [Cậu thích ăn cá không?]

Ngân Hà im lặng rất lâu, Thời Hạ cũng quen rồi. Sau khi cùng ông nội chiến lợi phẩm trở về, cậu không về nhà mà ở lại sân nhà ông bà để ăn kem.

Bà đang trong bếp chiên cá, ông thì đi đi lại lại trong sân.

Đây là nhà ông bà nội của cậu, nằm ven Hải Thành , xung quanh không có nhiều nhà cao tầng mà chỉ có những căn nhà nhỏ như thế này, mỗi nhà đều có một khoảng sân.

Sân nhà ông bà nội cậu thì không trồng rau mà người lại trồng rất nhiều hoa, bốn mùa đều nở rộ. 

Cuối tuần Hạ Thời thường qua chơi, nhân viên ở cửa hàng đã có người lo rồi nên không cần đến cậu phải bận tâm. 

Đương nhiên, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ rút tiền ở đó cho vào túi của mình, coi như là thù lao.

Không lâu sau, bà làm cá xong.

Sau bữa trưa, Thời Hạ lên gác nghỉ. Trước khi ngủ, cậu nhận được tin nhắn trả lời của Ngân Hà.

Ngân Hà: [Cũng được.]

"Cũng được" nghĩa là không hẳn là thích, cũng không hẳn là không thích.

Thời Hạ nhớ lại món cá ăn buổi trưa, đúng là ngon thật.

Hạ Mùa Hè: [Vậy cậu nhất định chưa ăn cá bà tớ làm đâu, siêu siêu siêu vô địch ngon luôn!]

Ngân Hà: [mỉm cười.jp]

Nhìn biểu tượng mặt cười trên màn hình, Thời Hạ thấy hơi ngượng, tự hỏi mình đã nói gì vậy. Hai người họ chẳng ở gần nhau, ngoài đời cũng không quen biết, sao Ngân Hà có thể ăn cá bà cậu làm được?

“Thời Hạ à Thời Hạ, đã học dốt rồi mà nói chuyện cũng chẳng ra đâu vào đâu.” 

Cậu tự trách mình. Nhưng ngay sau đó, Ngân Hà lại nhắn một câu.

Ngân Hà: [Nếu có cơ hội, nhất định tớ sẽ thử tay nghề của bà cậu.]

“A!” Thấy câu này, Thời Hạ cảm động một chút, Ngân Hà đúng là người tốt, nói chuyện cũng hay. 

Cậu nằm trên giường, bất giác khẽ cười một tiếng.

Hạ Mùa Hè: [Được nha được nha, lúc đó tớ sẽ cùng ông đi câu thật nhiều thật nhiều cá, làm hết cho cậu ăn!]

Hạ Mùa Hè: [Cá chanh, cá kho dưa, cá cay, cá tiêu, cá chua ngọt, bà tớ làm được hết!]

Ngân Hà: [Một lời đã định.]

Thời Hạ tỉnh cả ngủ, nhưng rồi Ngân Hà lại biến mất. Sau bữa tối, cậu đi xe ba bánh của ông nội về con hẻm Hoa Quế.

Món cá chua ngọt bà làm vẫn còn, bà cố tình để lại cho ba mẹ Thời Hạ.

Vì vậy lúc cậu mang về vẫn còn nóng hổi. Triệu Mai và Thời Viễn đang ăn tối, trong tiệm còn có hai vị khách đang ăn mì. Thời Hạ đặt đĩa cá chua ngọt lên bàn, ngồi xuống cạnh Triệu Mai.

“Hôm nay mẹ có bận không?”

Triệu Mai nói: “Giống như mọi cuối tuần thôi. Hôm nay ở nhà ông bà nội chơi có vui không?”

Thời Hạ gắp một miếng cá chua ngọt, từ tốn ăn: “Vui lắm ạ. Kỹ thuật câu cá của ông càng ngày càng đỉnh.”

Thời Viễn hỏi: “Thế con câu được bao nhiêu con?”

Thời Hạ chậm rãi nhai miếng cá, vừa nói: “Một con cũng không nhưng con giúp ông xâu mồi. Ông câu được nhiều là nhờ con xâu mồi tốt đấy.”

Triệu Mai cười: “Lại tự dát vàng lên mặt mình rồi.”

Thời Hạ cũng cười. Vì đã ăn tối rồi nên cậu chỉ ăn một lúc rồi thôi. Sau khi khách trong tiệm thanh toán xong, cậu đi dọn dẹp.

Tối muộn, cả con hẻm Hoa Quế vắng tanh. Thời Viễn và Triệu Mai chuẩn bị đóng cửa tiệm, Thời Hạ giúp dọn dẹp xong xuôi. Ba mẹ cậu muốn ra ngoài đi dạo, còn Thời Hạ người vốn chẳng thích vận động đành trở về phòng chơi game một mình.

Tiết học đầu tiên của thứ Hai là môn Văn của chủ nhiệm lớp Đường Văn Tuyên. Thời Hạ lấy sách giáo khoa Văn ra định học hành tử tế, chợt nghe thầy nói: 

"Ngày mai lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới chuyển đến, chắc hẳn các em đã biết tin rồi.”

Thời Hạ ngẩng đầu lên, học sinh mới sẽ vào lớp cậu sao? Nhưng lớp họ là lớp cá biệt mà?

Khoan đã?

“Thằng bé” này chắc không phải là đứa mẹ cậu nói sắp đến ở nhờ đó chứ?

Lúc này, Trần Miên ngồi cạnh Thời Hạ lên tiếng: “Thầy ơi, là chị gái xinh đẹp hay anh trai đẹp trai ạ? Tuần trước đã có tin đồn là sẽ có hai người, cuối cùng thì ai về lớp 11A3 của chúng ta?”

“Đúng đấy thầy, ai về lớp 11A3 ạ?” Một bạn khác hỏi.

“Em nói nha, phải là chị gái xinh đẹp chứ. Anh đẹp trai thì lớp mình đâu có thiếu.”

Đường Văn Tuyên lộ vẻ cạn lời: “Chiều nay ba bạn đi đến Phòng Giáo Viên lấy sách giáo khoa giúp bạn mới. Còn chỗ ngồi, để sau hãy nói.” 

Ánh mắt thầy dừng lại ở chỗ trống phía trước Thời Hạ: “Thời Hạ, tranh thủ lúc nào rảnh thì em nhớ dọn dẹp bàn ghế phía trước cho sạch sẽ.”

Trần Miên phấn khích: “Chuyện này sao có thể để Thời Hạ làm được? Để em, để em! Vì chị gái xinh đẹp mà liếm sạch cái bàn em cũng vui!”

Bên kia, Tưởng Duyệt hét lên: “Trần Miên, cậu thật kinh tởm!”

Trương Thần Thần nói: “Trần Miên đúng là biến thái! Mẹ nó!”

Thời Hạ rùng mình, xích người ra xa khỏi bức tường. Ngồi cùng bàn với Trần Miên một năm, cậu chưa bao giờ biết cậu ta lại có mặt biến thái đến thế.

“Tuần này đến lượt lớp chúng ta dọn nhà vệ sinh, thầy thấy các em học hành cũng mệt rồi, vậy để bạn Trần Miên đi là được.” 

Đường Văn Tuyên mở sách giáo khoa ra nói: “Vào học, cả lớp yên lặng.”

Tan học buổi tối, Thời Hạ vội vã về nhà. Cậu muốn hỏi bố mẹ xem thằng bé sắp đến ở nhà mình có phải sẽ chuyển vào lớp 11A3 không.

Vào đến tiệm, không thấy bố mẹ đâu. Trên bàn ăn có một túi đồ ăn vặt lớn, toàn là loại đắt tiền và ngon nhất siêu thị.

“Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?” 

Cậu thò tay vào túi, lôi ra một gói cá khô cay, cầm trên tay đi sang tiệm bên cạnh hỏi ông chủ xem bố mẹ cậu đi đâu. Ông chủ bảo họ đi mua đồ rồi.

Thế là, Thời Hạ kéo cửa cuốn xuống, xách túi đồ ăn vặt lên tầng hai.

Trừ phi cậu ở trong phòng, nếu không thì đèn chắc chắn sẽ không bật. Vậy mà giờ này đèn phòng lại sáng, Thời Hạ nhất thời thấy rất lạ. 

Hôm nay mẹ cậu vừa mua đồ ăn vặt, lại còn không tắt đèn, rốt cuộc là sao?

Đẩy cửa ra, một luồng khí lạnh ập vào mặt. Cậu ngước nhìn điều hòa, trên đó hiện 17°, gió lạnh buốt thổi thẳng xuống.

“Ai?” Thời Hạ ngẩn ra, mẹ cậu luôn tiết kiệm, không có người thì phải tắt đèn, không cần thiết thì không bật điều hòa. 

Tối nay là thế nào?

Mang theo thắc mắc, cậu đặt túi đồ ăn vặt lên bàn học, bất ngờ thấy trên đó có một chồng đề thi dày chừng 20cm. Hai con mắt cậu suýt nhảy ra ngoài, nhiều đề thi thế này ư? Mẹ cậu hôm nay đi hiệu sách tình cờ gặp khuyến mãi “mua một tặng mười” sao?

Nhiều đề thi thế này, không phải muốn giết cậu sao?

Thời Hạ, người coi việc học như chuột thấy mèo, không muốn ở lại lâu. Cậu quay người ngồi xuống giường dưới, lấy điện thoại ra xem giờ. Giờ này Ngân Hà vẫn chưa tan học buổi tối, vừa hay cậu đi tắm, lát ra có thể nói chuyện phiếm với hắn.

“Hì hì ~” 

Nghĩ đến đó, Thời Hạ không khỏi khúc khích cười, nhắn một tin cho Ngân Hà.

[Tớ tan học buổi tối rồi.]

Gửi xong, cậu đứng dậy ném điện thoại lên giường tầng trên, rồi lấy một bộ đồ ngủ màu xám từ tủ quần áo ra.

Chiếc tủ quần áo vốn có phần trống trải nay dần đầy lên. Người kia chưa đến, nhưng quần áo và một số đồ dùng sinh hoạt đã đến trước, chiếm lĩnh mọi ngóc ngách trong cuộc sống của cậu.

Khăn tắm vắt trên vai, tay trái xách đồ ngủ, tay phải luồn vào ngăn bí mật trong tủ quần áo lấy quần lót. Cầm đầy đủ đồ nghề, cậu hớn hở đi về phía phòng tắm.

Đến cửa, cậu trực tiếp đẩy cửa ra. Ánh đèn phòng tắm ngay lập tức đổ xuống, bao trùm lấy cậu.

Giữa luồng ánh sáng chói lòa, có một người đang đứng. Chính xác hơn là một nam sinh cao hơn cậu nhiều, ngũ quan tinh xảo, đẹp trai, mang theo nét non nớt của tuổi thanh xuân.

Thời Hạ chớp chớp mắt, ánh mắt dịch xuống, nhìn thấy một mảng da thịt trắng hồng, hơi nước mờ mịt bao quanh.

“Trời ơi!”

Thời Hạ nhìn lên lần nữa, nam sinh bất ngờ xuất hiện kia đã quay mặt lại, vươn tay lấy chiếc khăn tắm trên giá. Lúc này, cậu mới hoàn hồn, vội vàng đóng cửa lại, ném đồ ngủ trên tay, la toáng lên rồi chạy ra ngoài.

“Mẹ ơi~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

Tiếng leng keng leng keng, cậu chạy ào xuống tầng một, vẻ mặt căng thẳng lao ra ngoài tiệm thì cửa cuốn đang kéo được một nửa bỗng bị kéo lên.

“Mẹ ơi~~~~~~~~~~” Thời Hạ gần như bị dọa khóc, tim đập loạn xạ.

Triệu Mai và Thời Viễn vừa kéo cửa cuốn lên, bối rối nhìn cậu. 

Triệu Mai hỏi: “Con làm sao vậy?”

Thời Hạ chỉ tay lên lầu, gấp gáp nói: “Trên, trên lầu, phòng con, có..có lưu manh!!”

“Lưu manh gì?” Thời Viễn đẩy cửa cuốn lên.

Triệu Mai nhìn lên lầu, hiểu ra, cười nói: 

“Lưu manh gì, là thằng bé mẹ nói với con đó.”

Thời Viễn cũng phản ứng lại, nói: “Ấy, quên mất chưa nói cho con, Tiểu Duyệt tối nay đến.”

Thời Hạ trợn tròn mắt: “Á?! Vậy… vậy không phải là lưu manh sao?”

Cậu nhớ lại cảnh vừa rồi mình nhìn thấy, người ta đâu có mặc quần áo. Giây tiếp theo, cậu lấy hai tay che mặt.

“Con là lưu manh mới đúng!”

“Này, con nói linh tinh gì thế?” 

Triệu Mai đặt túi đồ xuống, vỗ vỗ đầu cậu: 

“Cái gì mà con là lưu manh, cậu ấy là lưu manh?”

Thời Hạ lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, ấm ức nói: “Cậu ấy đang tắm, con không biết, con đẩy cửa vào luôn. Rồi con… con thấy “vật rơi” của cậu ấy.”

“Hả?” Thời Viễn ngạc nhiên.

“Ồ.” Triệu Mai ngại ngùng.

Hai vợ chồng nhìn nhau, Triệu Mai cười nói: 

“Có gì to tát đâu. Đi, lên lầu làm quen thôi.”

“Đúng rồi, làm quen một chút, không thì lát hai đứa ngại chết.” 

Thời Viễn vui vẻ: “Đều là con trai, có sao đâu. Đi cùng mẹ con lên đi, ba nấu cho hai đứa chén mì.”

Thời Hạ bĩu môi.

Vừa mới thấy người ta tắm, giờ lại phải làm quen, không ngại sao?

“Hay là, đợi cậu ấy tắm xong rồi xuống?” 

Thời Hạ cảm thấy lý do này rất hợp lý: “Nhỡ bây giờ cậu ấy vẫn còn tắm, chúng ta lên, người ngại chính là cậu ấy.”

Triệu Mai nghĩ nghĩ cũng thấy đúng: “Vậy đợi Tiểu Duyệt tự xuống. Anh, mì của Tiểu Duyệt đừng cho cay nhé, bên Kinh Châu không ăn cay.”

“Được được!”

Thời Viễn vào bếp. Thời Hạ tìm một chiếc ghế ngồi xuống, mặt đỏ bừng. Mặc dù đã đợi người này rất lâu, mọi người trong nhà đều đã chuẩn bị sẵn sàng, kể cả cậu nhưng sau sự cố vừa rồi, cậu hoàn toàn không dám đi gặp cái người tên “Tiểu Duyệt” đó.

Triệu Mai ngồi đối diện cậu, thấy cậu không vui, nói: “Đều là con trai, cậu ấy có gì thì con cũng có, thấy rồi thì sao? Đâu phải thời xưa, nhìn thấy thân thể người ta là phải cưới về.”

Thời Hạ xoa xoa mặt: “Tuy là vậy…nhưng con vẫn ngại.”

“Thế hay con cũng cởi đồ cho người ta xem một lần đi?” Triệu Mai đùa.

Mặt Thời Hạ lập tức cứng đờ: “Con nghi ngờ mẹ không phải mẹ ruột của con.”

“Hàng xóm xung quanh ai mà chẳng biết con là mẹ nhặt từ thùng rác về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play