“Được, vậy các cậu tìm quanh trường trước đi, tôi sẽ thông báo cho cục, phát công văn phối hợp điều tra đến các đồn cảnh sát.”
Hứa Thiên nghe anh sắp cúp điện thoại, vội hỏi: “Đội trưởng Ninh, bên các anh thế nào rồi? Mấy người trong câu lạc bộ thơ này có ai đáng ngờ không? Không có ai khác mất tích chứ?”
“Người thì đến đủ cả, người đáng ngờ cũng không ít, theo tôi và giáo sư Cao quan sát, trong nhóm này chắc đã có lục đục nội bộ, một số người muốn thay trưởng câu lạc bộ Khang Đông Vĩ này, để Uông Cẩm lên thay, Khang Đông Vĩ đã lợi dụng điểm háo sắc của Uông Cẩm để làm ầm lên, nhưng những người này lại cho rằng háo sắc là bản tính của nhà thơ.”
Hồ Đông nghe mà buồn cười: “Bản tính nhà thơ? Bọn họ viết mấy bài thơ đó mà cũng dám xưng là nhà thơ á? Có nhà thơ nào lấy việc háo sắc làm vinh không?”
Hứa Thiên cũng thầm cười khẩy: “Đúng vậy, cái lý gì vậy? Tìm lý do cho sự phóng túng của mình thì có.”
Ninh Việt cười nhẹ: “Mấy người làm văn chương này đúng là có chút khó nói, nhưng cũng có người bình thường, chúng tôi đang sàng lọc.”
Hứa Thiên hỏi: “Thẩm Nhu và chồng chưa cưới của cô ấy có đến không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play