Thẩm Nhu cắn môi, giống như có gì đó khó nói.
Hồ Đông làm một động tác mời: “Chúng ta ra xe nói chuyện đi, ở đây sẽ chắn đường người khác.”
Thẩm Nhu đứng sang một bên, khó xử nói: “Hay là đừng ra xe nữa, ba mẹ tôi đang đợi tôi về nhà, cứ nói ở đây đi. Thầy Khang là một trưởng câu lạc bộ tốt, thật đấy, anh ấy đối xử với ai cũng đặc biệt tốt. Nhưng nói thế nào nhỉ, mọi người đều không thích anh ấy cho lắm, câu lạc bộ thơ của chúng tôi xem như là tổ chức dân gian, chẳng có kinh phí gì cả, lòng người cũng không đồng đều, nếu không có thầy Khang, thì đã sớm tan rã rồi. Anh ấy làm ở Hội Văn học Nghệ thuật, có thời gian rảnh, còn có tiền nhàn rỗi, phần lớn hoạt động đều do anh ấy tổ chức. Thật ra tôi rất khâm phục anh ấy, chỉ là anh ấy đôi khi rất cố chấp, cứ thích mở hội thơ, còn bắt chúng tôi ngồi thành một vòng thảo luận về tập thơ mà anh ấy thích, có một số người rất phiền anh ấy. Trước khi tôi rút lui, có người đã nói muốn thay anh ấy rồi, chứ không nghe nói muốn để Uông Cẩm làm.”
Cô ấy nói năng chân thành, nói rất uyển chuyển, giống như không muốn nói xấu Khang Đông Vĩ, nhưng lại không muốn nói dối, cố gắng chọn những ưu điểm của Khang Đông Vĩ để nói, còn phải bổ sung thêm một câu là mọi người đều không thích anh ta.
Hứa Thiên hỏi: “Ý cô là câu lạc bộ thơ này là do anh ta tổ chức ra, nhưng mọi người đều muốn thay anh ta, vậy chuyện này bản thân anh ta có biết không?”
Thẩm Nhu ngượng ngùng lắc đầu: “Chắc là không biết đâu. Mọi người chỉ nói sau lưng thôi, ai dám nói thẳng với anh ấy chuyện này chứ.”
“Lần cuối cùng cô gặp anh ta là khi nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT