Anh Huy đau lòng vô cùng, anh ta chạy lên phía trước ngồi xổm xuống: “Tiểu Tĩnh, anh cõng em nhé, mau lên.”
Hách Văn Tĩnh đẩy anh ta ra, khóc lóc nói: “Anh Huy, anh tự chạy đi đi, đừng quan tâm đến em nữa, cô ta sẽ không tha cho em đâu, hơn nữa cái chân này của em chắc là phế rồi, anh tự chạy đi đi! Mấy người chạy được bao xa thì chạy bấy xa.”
Hứa Thiên nhướng mày, cô ta nói là "mấy người", xem ra thật sự có người tiếp ứng, nhưng nếu có người đợi ở trong thôn, tại sao Hách Văn Tĩnh lại không tự tin như vậy, nhìn cô ta khóc đến thương tâm tuyệt vọng, không giống như là giả vờ.
Anh Huy an ủi Hách Văn Tĩnh: “Em nói bậy bạ gì vậy, chúng ta nhảy từ trên tàu xuống còn sống được, nhất định sẽ không sao đâu.”
Anh Huy vừa nói vừa trừng mắt nhìn Hứa Thiên.
Hứa Thiên bất đắc dĩ nói: “Biết tại sao hai người không sao không? Bởi vì tôi cũng nhảy xuống! Nếu không thì hai người chắc chắn đã nát thành tương rồi, có thể mãi mãi ở bên nhau.”
Anh Huy cười khẩy một tiếng: “Cô sợ cánh tay mình bị gãy nên mới nhảy xuống theo chứ gì, giả vờ cái gì! Nếu thật sự tốt bụng như vậy, thì mau thả chúng tôi đi đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT