Anh Huy trên dưới cùng đau, con dao trên tay rơi xuống đất.
Hứa Thiên nhanh chóng cúi người nhặt dao nhét vào túi áo khoác, rồi kéo Hách Văn Tĩnh lùi lại mấy bước: “Anh Huy, không phải đã nói ngoan ngoãn theo tôi về Dự Bắc sao? Anh làm cái gì vậy?”
Hách Văn Tĩnh thấy anh Huy bị đánh, đau lòng lại khóc lên, Hứa Thiên thở dài, tình cảm của hai người này thật sự rất tốt đẹp.
Sắc mặt anh Huy tái mét, không biết là do đau hay là do tức giận, anh ta nhớ lại ở trên tàu, nữ cảnh sát này cũng đã đánh mạnh vào điểm yếu của anh ta như vậy, bất ngờ cướp đi khẩu súng của anh ta, bây giờ lại đến nữa.
Ánh mắt anh ta quét qua khẩu súng trong tay Hứa Thiên: “Cô luyện qua sao?”
Hứa Thiên biết bây giờ anh ta càng nghi ngờ trong súng không có băng đan, nhưng vẫn giữ vững tinh thần, cười nói: “Tôi là cảnh sát, anh nói xem? Thành thật theo tôi về, tôi còn có thể giúp hai người tính là tự thú.”
Hách Văn Tĩnh lại khóc lóc cầu xin cô thả Anh Huy, Hứa Thiên bất đắc dĩ nói: “Chính chị cũng rất rõ ràng, cho dù tôi chịu thả, anh ta cũng không chịu đi, vừa rồi còn chuẩn bị chết vì tình, chắc chắn là sinh tử gắn bó rồi. Anh Huy, mau chóng băng bó cho cô ấy xong đi, chúng ta cùng nhau đi bệnh viện, có một số nội thương có thể lúc đó không nhìn ra, hễ phát tác là chết đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT