Anh ta ôm người vào lòng lay nhẹ, Hứa Thiên vừa định ngăn cản, Hách Văn Tĩnh đã r*n rỉ một tiếng, tỉnh lại: “Anh Huy, đây là chúng ta xuống địa ngục rồi dao?”
"Không có, không có! Em vẫn ổn, anh cũng vẫn ổn! Tiểu Tĩnh, chúng ta đều không sao!" Người đàn ông tên Huy vô cùng kích động, ôm Hách Văn Tĩnh nước mắt nước mũi tèm lem.
Hứa Thiên hừ lạnh một tiếng: “Không sao là tốt rồi, đều đứng lên đi, đi theo tôi.”
Anh Huy đang định kiểm tra vết thương trên cằm Hách Văn Tĩnh, nghe thấy lời này, anh ta ngẩng đầu nhìn Hứa Thiên, đột nhiên cười lớn: “Ha ha ha, đây là khẩu súng của tôi sao? Mấy người cảnh sát này thật ngốc, tôi dùng một khẩu súng giả là có thể dọa được mấy người, cô cướp đi thì có ích gì? Bắn đi!”
Hứa Thiên giật mình, sớm biết vậy đã lấy súng của Đội trưởng Uông rồi, lúc đó cô sợ lấy súng của người ta rồi xảy ra chuyện, Đội trưởng Uông nói không rõ được, trách nhiệm của anh ấy lại càng lớn.
Sắc mặt cô không thay đổi, khẽ lắc khẩu súng, cô chưa dùng loại súng báng gỗ cổ lỗ sỉ này bao giờ, nhưng kiểu dáng này và cảm giác cầm trên tay, rõ ràng là súng thật.
Hứa Thiên thấy anh Huy đắc ý vênh váo, không khỏi chế nhạo: “Tôi ngốc hay anh ngốc? Đây rõ ràng là súng thật, sau khi rơi vào trong xe, đồng nghiệp của tôi giúp lắp băng đạn vào rồi, nếu không tôi dám cầm khẩu súng này cùng các người nhảy xuống sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play