Chẳng lẽ những đứa trẻ này cũng uống thuốc? Không biết là thuốc ngủ hay là các loại thuốc cấm khác, thảo nào lại yên tĩnh như vậy.
Phùng Đào không để ý đến việc cửa mở to, cô ta liếc mắt nhìn Hứa Thiên, đắc ý nói: “Thấy chưa, lão đại nhà tôi chỉ cần ấn một cái, những người này đều phải chết hết, muốn bọn họ không sao, các người phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Lúc này, Tiểu Thiệu đã đi đến trước giường, đang đưa tay thử hơi thở của Lỗ Siêu, anh ta nghe thấy lời của Phùng Đào thì quay đầu nhìn "lão đại" một cái, cả lớn cả nhỏ đều nhanh chóng quay đi.
Hứa Thiên nhìn sự tương tác của hai người mà nhíu mày, cô đột nhiên nhớ tới vừa nãy Tiểu Thiệu nói anh ta không có lão đại, mặc dù anh ta là trả lời câu hỏi của Ninh Việt, nhưng giọng điệu lúc đó có chút kỳ quái, giống như có chút ý mỉa mai, chỉ là anh ta nói chuyện cà lăm, mọi người cũng chỉ cho là anh ta ngắt câu có vấn đề.
Vậy lúc đó anh ta nói là lão đại nào? Có phải là nghĩ đến cậu bé này rồi không?
“Tiểu Đào, Tiểu Thiệu chắc chắn đối xử rất tốt với cô, cô coi lão đại như con mình, anh ta cũng yêu ai yêu cả đường đi đúng không? Đàn ông bình thường đều thích nối dõi tông đường, phụ nữ không sinh được con trong mắt bọn họ chính là đồ bỏ đi, anh ta lại còn có thể ở bên cô, còn coi đứa trẻ không rõ lai lịch như con ruột, anh ta chắc chắn rất yêu cô.”
Phùng Đào không hiểu yêu ai yêu cả đường đi là gì, nhưng lời của Hứa Thiên vẫn chạm đến nỗi đau của cô ta: “Cô biết cái gì? Không muốn chết thì im miệng cho tôi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play