“Tôi đã bảo anh cho con đàn bà kia một phát súng, cô ta tự nhiên sẽ dẫn anh đi lấy tiền, chẳng lẽ còn có ai cần tiền hơn cần mạng sao? Đằng này anh cứ thấy gái là mềm lòng, thật là tức chết đi được.”
Phùng Đào quả nhiên như Hứa Thiên mong muốn, tiếp tục mắng Tiểu Thiệu. Lúc này, mắt thường cũng thấy mâu thuẫn giữa hai người đang gia tăng. Sắc mặt Tiểu Thiệu càng thêm âm trầm, lặng lẽ nhặt đồ đạc lộn xộn trên mặt đất bỏ lại vào thùng.
Phùng Đào thấy anh ta nhặt đồ, lại nổi giận, cô ta đá Tiểu Thiệu một cái: “Cất dao là được rồi, mau đi lấy bộ đàm, bảo bọn họ trong vòng một tiếng phải đưa tiền đến, nếu không chúng ta sẽ kích nổ bom.”
Hồ Đông vừa mai phục xong trong sân, nghe thấy Tiểu Thiệu sắp ra, vội vàng kéo Tiểu Liêu trốn xuống gầm xe.
Hứa Thiên thấy bọn họ lại nhặt bộ đàm về, không khỏi bật cười, cố ý dùng tư thái cao cao tại thượng bắt đầu dạy bọn họ cách sử dụng bộ đàm cho đúng: “Không cần mỗi lần dùng xong lại ném đi.”
Phùng Đào càng thêm bực bội: “Cô im miệng cho tôi.”
Ninh Việt nghe thấy yêu cầu của bọn họ, khó xử nói: “Một tiếng? Thời gian quá gấp, Tào Ngọc Phân với Trương Phong đều không chịu thừa nhận tội của mình, càng không chịu khai tiền để ở đâu. Chúng ta phải thẩm tra, phải điều tra, còn phải tìm tiền, một tiếng sao đủ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play